Trong phòng vẫn mở điều hòa nhưng cảm giác vẫn lạnh như cũ.
Hạ Hải Dụ cuộn mình ôm lấy hai tay, rồi lại chán nản đưa xuống lồng ngực trống trơn, muốn tìm lấy sự ấm áp, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lừa mình dối người.
Loại cảm giác này, khác hẳn cảm giác được người khác ôm chặt lấy.
Nhưng hiện tại, người mà luôn muốn ôm chặt lấy cô, đã không còn ở bên.
Cô cũng không biết tại sao bọn họ lại trở nên như thê này. Bọn họ chẳng phải đang rất tốt đó sao…. Đột nhiên lại…..
“leng keng…… leng keng….”
Chuông cửa đột nhiên vang lên…..
Hạ Hải Dụ bỗng chốc khẩn trương, không biết mình đang mong chờ điều gì mà chạy nhanh ra mở cửa.
Nhưng là, nhìn tới cửa, hai tròng mắt trong khát vọng lập tức ảm đạm, không phải là anh.
“chào cô, xin hỏi Vân Tiểu thư có nhà không a?” người giao hàng đem túi thức ăn đưa qua.
“Ừ” Hạ Hải Dụ hữu khí vô lực gật đầu, đưa tay nhận lấy túi thức ăn, sau đó trả tiền, liền xoay người trở về phòng.
“A, tiểu thư, còn tiền thừa.” bên ngoài người giao hàng kêu to gọi nhỏ.
Vân Tiểu Tiểu nghe âm thanh bên ngoài liền chạy tới, đem tiền thừa nhận lấy, hướng về người giao hàng khẽ mỉm cười, “cảm ơn”.
Trong phòng bếp, Hạ Hải Dụ buồn bực bày chén đũa, động tác chậm chạp, buồn bã ỉu xìu.
Vân Tiểu Tiểu khẽ thở dài, cái gì sao, Hạ Hải Dụ bình thường ý chí siêu cấp sục sôi chiến đấu, hôm nay trở nên trầm mặc như thế, giống như mất ba hồn bảy vía.
“Hải Dụ, đừng không vui nữa, mau ngồi xuống ăn cơm, sau đó mình dẫn cậu ra ngoài đi shopping. Đi dạo tâm tình sẽ tốt, đem toàn bộ phiền não quên mất, có được hay không?”
“ừ.” Hạ hải dụ tùy ý trả lời, nhưng liếc thấy cô cũng không có chân chính mà nghe.
“…………..“Vân Tiểu Tiểu siêu cấp bất dắc dĩ, lôi kéo bạn tốt ngồi xuống, mở ra túi thức ăn, đưa ra món ăn nóng hổi cháo Bát Bảo,”quên đi, ăn cơm trước”.
Hạ hải dụ thờ ơ gật đầu, tầm mắt chạm đến chén cháo Bát Bảo kia, cảm xúc hoàn toàn hỏng mất.
Cháo Bát Bảo
Có một lần, anh mua cho cô cũng là cháo Bát Bảo.
Không tự chủ nhớ lại kỉ niệm đó khiến cho cô cảm thấy ấm áp, mỉm cười mê say lại chợt trông về thực tế, trước mắt đã mơ hồ thành một mảnh.
Nghĩ tới đau đớn, sau đó cảm giác ấm áp cũng không còn….
Đầu đường, chiếc xe màu bạc không có mục đích gì đi dạo mấy vòng, Thiệu Hành trên mặt đã nhẫn nại đến cực hạn, rốt cục ở dạ dày đã rút gân, không thể nhịn được nữa.
“Nghiêu, chúng ta đi tìm chỗ nào đó tìm chút gì để ăn đi, mình thật không còn chút sức lực nào để lái xe nữa”. chuyện Thần Dật đã an bài thỏa đáng, vẫn phải đi theo anh ta lái xe, liên tục vài giờ liền. Chỉ chớp mắt trời đã tối rồi, hỏng mất.
Đường Húc Nghiêu ánh mắt chợt xẹt qua ngoài cửa xe,lại không có một chút nào hăng hái.
Không đói bụng, khí cũng khí no rồi.
Mặc dù anh cũng không biết mình đang làm cái gì.
Trong lòng bàn tay vẫn cầm chiếc điện thoại di động, giống như đang trông chờ nó vang lên, có thể đếm được những giờ trôi qua bên trong, nó vang lên rất nhiều lần, nhưng không phải của người mà anh mong đợi.
Cũng đúng, luôn luôn là anh quấn lấy cô, cô khi nào sẽ chủ động tìm anh, trước kia không, hiện tại cũng không.
Thật không biết người phụ nữ này bất an cái gì, tất cả mọi thứ, anh cố gắng, anh bỏ ra còn kém những thứ kia sao?
Có phải là anh thay đổi, cô mới có thể an tâm?
Là cô không tự tin
“Đường Húc Nghiêu,…. Anh sẽ luôn bên cạnh em sao?....chúng ta sẽ vĩnh viễn ở một chỗ sao?”
Cô thấp thỏm lo lắng hỏi,bỗng nhiên khiến anh nhớ lại, hung hăng níu lấy trái tim của mình.
Trong nháy mắt, anh dường như đã hiểu, nguyên nhân cô không tự tin, xét cho cùng….là cô sợ phải mất đi mình.
Nếu không phải chuyện của Thần Dật, có lẽ đến bây giờ bọn họ vẫn không rõ, bất tri bất giác, bọn họ đã quan tâm đối phương,quan tâm đến mức không thể mất đi.
Đáng chết!
Anh cũng thật ngu ngốc.
Tại sao đến bây giờ mới nghĩ ra.
Không một chút do dự cầm lấy điện thoại, gọi cho cô.
……….
Hạ Hải Dụ đặt chén đũa xuống, một mạch chạy vào phòng tắm, trên bàn cháo Bát Bảo một hớp cũng không động.
Trong phòng tắm máy giặt ùng ùng vận chuyển, bên trong là bộ quần áo ướt.
Trong gương là một khuôn mặt tiều tụy, vẻ mặt ảm đạm.
Nhẹ giọng nỉ non, “Hạ Hải Dụ, mi coi mình trở thành cái gì, mi như thế nào lại trở nên vô dụng a!”.
Môi, dùng sức cắn chặt, sau đó mới từ từ buông ra.
Quả đấm cũng siết chặt, cũng từng điểm buông ra.
Hít thở thật sâu, tựa như làm một quyết định quan trọng, Hạ Hải Dụ hướng về gương nói, “Hạ Hải Dụ, cố gắng lên. Dũng cảm lên một chút. Đi tìm anh ấy, như vậy quá yếu đuối, không hề giống với mi chút nào”.
Nắm lên khăn lông, lau mặt, miễn cưỡng có thể gặp người, vội vàng chạy ra ngoài, trong lòng bàn tay nắm chặt, đó là chiếc chìa khóa.
Đường Húc Nghiêu, lần này em đi tìm anh, có thể không?
………….
Reng reng reng….
Trong điện thại tiếng chuông vọng về, khiến cho Đường Húc Nghiêu cảm thấy sốt ruột.
Tại sao lại như vậy, cư nhiên lại không nhận điện thoại của anh.
Đường Húc Nghiêu chân mày cau lại, nghiến răng phẫn nộ,” Hạ Hải Dụ, em thật sự muốn chết phải không, dám không nghe điện thoại của anh.”
Gọi lại một lần.
Trực tiếp tắt điện thoại.
“….” Lời mắng người đều mắng ra ngoài, sốt ruột tới cực điểm.
Cùng thời điểm đó, điện thoại Hạ Hải Dụ đang trong máy giặt cùng với bộ quần áo ướt, bị nước vùi lấp.
“Thiệu Hành, quẹo trái” Không thèm nhận điện thoại của anh, vậy anh phải tóm cho cô bằng được.
Nghe vậy Thiệu Hành cảm thấy vui mừng, đã sớm nên như vậy.
Chiếc xe màu bạc lao vun vút như mũi tên trên đường, phải tới được mục tiêu.
Xe còn chưa dừng hẳn, Đường Húc Nghiêu liền vội vàng xuống xe, ba bước cũng đi thành hai bước chạy lên lầu.
Chợt…
“Đường Húc Nghiêu, anh rốt cục đã trở lại.”