"Hải Dụ. . . . . ." Một thanh âm dịu dàng vang lên, rõ ràng, giống như thủy tinh trong suốt.
Hạ Hải Dụ mở choàng mắt, đang mơ hồ liền tỉnh táo lại, cẩn thận từng li từng tí xác nhận, "Thần Dật? !"
"Ừ, là anh."
Hạ Hải Dụ lập tức ngồi dậy, bàn tay cầm di động bỗng siết chặt, trong lúc nhất thời lại có chút luống cuống tay chân.
Thần Dật sao tự nhiên lại gọi điện thoại cho cô. . . . . . Từ sau khi anh và Đường Húc Nghiêu đánh nhau, anh cũng chưa liên lạc lại với cô, cô cũng biết anh đã về nước, sau đó không có liên lạc gì. . . . . . Cho đến lần ở trong taxi, vô tình biết tin anh từ hôn qua radio. . . . . . anh tại sao lại gọi điện cho cô. . . . . .
Có mấy lời, muốn hỏi, lại không nói ra được.
Nhớ tới tiệc mừng tuổi Đường lão gia, cô cùng Thần Dật gặp lại nhau, giữa hai người chỉ là một câu đã lâu không gặp, sau đó cũng rất bình thường, có lẽ là không nghĩ quá nhiều, có lẽ là không dám nghĩ quá nhiều, tóm lại một chút tình đã qua, cũng đã tan thành mây khói.
Đã từng tưởng rằng do cô quá rụt rè, quá quan tâm cái tôi cá nhân mới không dám dũng cảm yêu, nhưng là sau này cùng Đường Húc Nghiêu ở chung một chỗ, cô mới chợt hiểu, thật ra thì những thứ kia đều là cái cớ mà cô tự biện hộ ình, nguyên nhân quan trọng là —— anh không phải người kia, không phải một nửa thực sự của cô.
Chỉ đơn giản là như vậy mà thôi.
Nhưng cô biết, Thần Dật là người tốt, dù anh không phải là anh em họ của Đường Húc Nghiêu, anh cũng là bạn tốt của cô, nếu như anh nguyện ý, bọn họ sẽ vĩnh viễn là bạn tốt.
Trầm mặc. . . . . .
"Hải Dụ!" Điện thoại rốt cuộc lại có thanh âm, nhàn nhạt, nhàn nhạt.
Cho dù là không thấy được, anh cũng có thể tưởng tượng ra trên mặt cô giờ này rất mờ mịt, từ trong đáy lòng anh không khỏi than thở: Hải Dụ, anh thật muốn thông báo với em giờ thời gian của anh chỉ có hạn.
"Vâng. . . . . ." Hạ Hải dụ nhàn nhạt trả lời, cố lấy giọng bình tĩnh hỏi, "Thần Dật. . . . . . Sao anh lại gọi điện cho em. . . . . ."
"Anh đang ở San Francisco."
". . . . . ." Cô ngơ ngẩn, trực giác có một cảm giác bất an, nhưng mà suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra cái gì .
"Hải Dụ, anh muốn gặp em một lần, có rảnh không?"
"Này. . . . . ." Cô có chút do dự, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý, "Được rồi, buổi trưa em rảnh."
◎◎◎
Rời giường, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, Hạ Hải Dụ nhanh chóng ra cửa.
Cắn cắn môi, dứt khoát quyết định.
Cầm chìa khóa, mở cửa phòng đối diện.
Giống như suy nghĩ của cô, người đó còn đang ngủ, không phát hiện cô.
Cô nhẹ nhàng đi tới trước giường, chỉ thấy Đường Húc Nghiêu đang ngủ rất say, nhưng cho dù là ngủ thiếp đi nhìn anh vẫn rất có phong độ!
Gương mặt hoàn mỹ, tỷ lệ người chuẩn. . . . . .
Ách. . . . . . Dáng người? !
Bất tri bất giác phát hiện, cả người anh chỉ mặc một cái bốn góc quần.
Ông trời, anh thế nào lại đá toàn bộ chăn a!
Mặc dù trong phòng có máy điều hòa, nhưng là vẫn rất dễ bị cảm đó a!
Khẽ thở dài, cô nhẹ nhàng kéo chăn lên, giúp anh đắp kín.
"Đường. . . . . . Húc. . . . . . Nghiêu. . . . . ." Cô nhẹ nhàng đâm vào cánh tay của anh.
Không có phản ứng.
Tại sao vậy, cư nhiên ngủ ngon như vậy? !
Anh thật là chẳng mẫn cảm gì cả!
Như vậy ngộ nhỡ là ăn trộm vào cũng không biết a!
"Đường Húc Nghiêu!" Thanh âm khẽ gia tăng một chút.
Ai đó vẫn không chịu tỉnh lại, chỉ khẽ nhíu chân mày, có tỉnh táo - ý thức.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ thấy phản xạ tự nhiên của anh không khỏi buồn cười.
Được rồi, cho anh ngủ, để lại cho anh giấy nhắn vậy!
Mở túi xách, từ bên trong lấy ra sổ ghi chép, viết mấy hàng chữ —— buổi trưa em có hẹn, là đàn ông, em đã thông báo trước rồi nha, không cho tức giận!
Viết xong, đem tờ giấy nhỏ đặt ở chiếc gối bên cạnh.
Đứng dậy, muốn đi.
Sau đó lại quay đầu lại, giống như là không nỡ, cúi người xuống, môi lại gần gương mặt của anh—— đồ lưu manh, tạm biệt!
Nụ hôn vừa rơi xuông, người đang ngủ như chết trên giường chợt tỉnh lại, mở mắt ra, trong mắt đều là ý cười.
"A!" Hạ Hải Dụ sợ hết hồn, không nhịn được khẽ kinh hô.
"A a a, hôn trộm anh!" Đường Húc Nghiêu cố ý la hét khoa trương, nhìn chằm chằm bộ dạng xấu hổ của cô.
Hạ Hải Dụ đỏ mặt, nhưng xấu hổ nhanh chóng bị tức giận đè xuống, "Được lắm, anh là giả vờ ngủ say! Khai mau, anh biết em tới khi nào? !"
"Có người thật giống con chuột nhỏ, ngay từ lúc em cầm chìa khóa mở cửa vào anh đã biết rồi!"
"Anh nói ai giống như con chuột nhỏ? !" Tay của cô hung hăng véo một cái mu bàn tay anh.
Anh cố ý nhếch miệng cười, "Anh không có nói là em, anh chỉ nói là có người, tự em suy tưởng a!"
". . . . . ." Mặt đỏ tới mang tai.
Đường Húc Nghiêu cánh tay dài duỗi một cái, không có ý tốt ôm lấy cô "Bà xã à, em cũng nhớ anh rồi sao, cho nên mới len lén đến nhìn trộm anh, lại còn muốn hôn trộm anh, đúng không? !"
"Gì chứ, buồn nôn!" Cô có ý đẩy anh ra, lại bị anh ôm chặt hơn.
"Vợ à, thật ra thì anh còn chưa có tỉnh ngủ, em cùng anh ngủ tiếp một lúc, có được không? !" Nói xong, anh liền muốn đem cô áp đảo.
Hạ Hải Dụ trợn mắt, "Chớ nói xằng nói bậy, em là có chuyện tới thông báo với anh!"
Đưa tay, cầm lấy tờ giấy vừa viết đưa tới trước mắt anh.
Đường Húc Nghiêu từ chối cho ý kiến, giương mắt nhìn một chút, khi nhìn thấy hai chữ "Đàn ông" thì hai mắt đang díu lại bỗng mở to.
"Đàn ông? ! Cái gì đàn ông? ! Không cho đi!" Tính cách độc đoán lại lộ ra.
"Anh đừng trẻ con như vậy, chỉ là đi ra ngoài ăn một bữa cơm mà thôi!"
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu bĩu môi, cố ý làm vẻ tức giận, nhưng kỳ thật anh cũng không có để tâm đến vậy, cô tất nhiên sẽ có những mối quan hệ khác giới ..., thỉnh thoảng ăn một bữa cơm cũng bình thường. Dĩ nhiên, những người đàn ông xung quanh cô đều đã bị anh bí mật điều tra !
Lại giả bộ thoải mái hỏi, "Ăn cơm với ai? ! Anh có biết không? !"
"Thần Dật."
"Cái gì? !"