Hạ Hải Dụ sắp điên rồi, nói không ra được một câu.
Cô làm sao biết cái kia lớn bao nhiêu, cô cũng chưa từng nghĩ qua!
"Phu nhân, cô đừng ngượng!"
"Tôi, tôi không phải là xấu hổ, tôi thật sự không biết!" Hạ Hải Dụ chỉ thiếu chút nước giơ tay lên thề mà thôi.
Cô bán hàng trừng mắt nhìn, dáng vẻ cũng rất khổ sở, "Phu nhân, cửa hàng chúng tôi là rất chú trọng chất lượng phục vụ, nếu như mua nhầm số, thì chồng cô mặc vào sẽ không thoải mái, vậy thì không tốt! Như vậy đi, có thể cô cảm thấy khó nói, vậy thì dùng tay để hình dung đi, tôi sẽ căn cứ vào đó để đoán chắc sẽ không sai biệt đâu!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ cảm giác máu của mình sôi trào quanh thân, sao cô lại xui xẻo thế này, gặp phải cái tình huống lúng túng vô cùng xấu hổ này!
"Phu nhân, miêu tả bằng tay đi!" cô bán hàng thể hiện dáng vẻ chờ đợi.
Hạ Hải Dụ cúi đầu nhìn nhìn tay mình, mờ mịt, cứ ứng phó thôi, tùy tiện đưa ngón trỏ cùng ngón giữa ra.
Cô bán hàng len lén nở nụ cười, "Phu nhân. . . . . . cái tôi cần phải biết chính là. . . . . . ‘ cái đó ’ của chồng cô bành trướng lên. . . . . . chứ không phải lúc thường!"
Bành trướng?
Mặt Hạ Hải Dụ đỏ sắp nổ tung, ông trời, ai là người thiết kế ra thứ này, thật quá biến thái!
Tựa như phát điên, cô cắn chặt răng nói, "Lấy số lớn, càng lớn càng tốt!"
A a a a a, đáng chết, cô bị anh ta làm ất hết mặt mũi rồi!
Cô bán hàng đi viết hóa đơn tính tiền, Đường Húc Nghiêu nhân cơ hội đi tới, Hạ Hải Dụ theo trực giác muốn chạy trốn, nhưng vẫn chậm một nhịp so với anh.
Đường Húc Nghiêu đưa tay ra liền kéo cô vào trong ngực, sau đó lưu loát xoay người, hai người cùng nhau đi vào phòng thử đồ.
Hạ Hải Dụ trợn mắt há hốc mồm, đợi đến khi cô nhận ra và phản ứng, thì đã quá muộn, cả người cô vây trong hai tay anh, không gian bị bịt kín ngày càng nhỏ làm cô cảm thấy khó thở.
Khóe miệng của anh ta nhếch lên, nở nụ cười xấu xa, "Em còn không biết số đo của anh sao, số lớn ư, càng lớn càng tốt ư?"
". . . . . ." Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực lên. Cô không nên thuận miệng nói bậy được chưa!
Nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn anh ta, nhưng không cách nào kéo giãn khoảng cách ngày càng gần của hai người, tư thế của bọn họ bây giờ thật sự quá mập mờ, cô bị anh chèn ép trên tường, thân hình cao lớn của anh dính sát vào cô, chỉ còn cách nhau qua lớp quần áo của hai người, có thể cảm nhận một cách rõ ràng nhiệt độ cơ thể của đối phương.
"Đường Húc Nghiêu, mau buông tôi ra!"
"Không buông!" Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn cô.
Hạ Hải Dụ nhíu mày, "Anh muốn gì?"
"Không muốn gì cả."
Cô nhíu mày càng chặt hơn, "Vậy anh ôm tôi làm gì?"
"Em rất muốn anh làm gì em sao?" Đường Húc Nghiêu cười xấu xa, hai tay vòng chắc trên eo nhỏ của cô khẽ buộc chặt, để cô cảm thụ nơi nóng rực của mình.
". . . . . ." Hạ Hải Dụ cắn răng hàm răng trèo trẹo, "Cả đầu anh toàn là những thứ xấu xa, đồ lưu manh!"
Anh cười, tà nịnh, "Ở trước mặt người con gái mình yêu, anh không làm quân tử được, chỉ có thể làm lưu manh thôi."
Người con gái mình yêu. . . . . . là nói . . . . . Cô à. . . . . .
Hạ Hải Dụ hoảng hốt một giây, sau đó lý trí chợt trở lại, rống to, "Thả —— tôi —— ra!"
"Không thả!"
"Vậy tôi kêu người tới đấy?"
"Em cứ kêu đi!"
"A. . . . . ."
Tiếng thé đinh tai nhức óc, thế nhưng anh lại cười rất vui vẻ, dán sát trên người cô, lồng ngực kịch liệt phập phồng, một lúc lâu, anh từ từ, từ từ buông lỏng cô, còn giơ cao hai tay mình, làm ra tư thế đầu hàng.
Nội tâm Hạ Hải Dụ lên tiếng, có cảm giác anh ta hình như đang toan tính gì đó.
Mạnh mẽ trừng mắt nhìn anh ta, đẩy cửa phòng thử đồ đi ra.
Cửa mở ra, đụng vào ánh mắt hoài nghi của cô bán hàng, rất có ý vị sâu xa.
Hạ Hải Dụ lập tức giở vờ như không có gì, giả cười hai tiếng, giải thích nhưng lại như kiểu giấu đầu lòi đuôi, "Cái đó. . . . . . Tôi giúp anh ấy thử xem có vừa người không. . ."
Ánh mắt của cô bán hàng càng cân nhắc!
Hạ Hải Dụ hận không cắn đứt đầu lưỡi của mình được, trời ạ, anh ta mua quần bơi, muốn nói là thử cái đó, đây chẳng phải là. . . . . . Mà cô vừa rồi kêu to như vậy. . . . . .
A a a a a, cô muốn điên quá!
Lấy hóa đơn, Hạ Hải Dụ tức giận nhanh chóng rời khỏi tòa nhà, ở phía sau, Đường Húc Nghiêu nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô, trong đôi mắt mang theo không che giấu được ý cười nhè nhẹ.
Ánh mắt của anh sáng quắc, giống như có thể đốt cháy lên cô tạo lên hai lổ thủng lớn, Hạ Hải Dụ chợt dừng bước chân, nghiêng đầu, tức giận rống, "Anh nhìn tôi làm gì?"
Đối mặt với sự tức giận của cô, Đường Húc Nghiêu vẫn cười nhạt một tiếng, trong cặp mắt thâm thúy xoáy sâu vào cô, giống như trên toàn thế giới anh chỉ nhìn thấy một mình cô.
Da đầu Hạ Hải Dụ nhất thời một hồi tê dại, xoay người, tiếp tục sải bước đi về phía trước.
Cô thề, đời này không bao giờ tới nơi này nữa! chuyện vừa xảy ra là chuyện mất mặt nhất trong đời cô! Đều là do anh ta ban tặng! A a a a a, đồ ma quỷ!
"Ha ha . . . . ." Đường Húc Nghiêu chợt bật cười, tiến lên hai bước kéo tay cô, "Phu nhân thân ái của anh, đừng thẹn thùng nữa ?"
Cái gì?
Phu nhân thân ái?
Ai là phu nhân của anh ta, còn thân yêu nữa?
Hạ Hải Dụ vội vàng hất tay ra, "Đường Húc Nghiêu, đừng có nói lung tung bậy bạ! Tôi không phải là phu nhân của anh! Càng không phải là cái gì thân ái!"
Cô thì phát điên lên, nhưng Đường Húc Nghiêu lại bình tĩnh hơn nhiều, mở miệng, chậm rãi tuyên cáo, "Hạ Hải Dụ, hiện tại anh chính thức thông báo cho em biết, ở tương lai không lâu nữa, em sẽ trở thành Đường phu nhân, sẽ trở thành người thân ái nhất của anh!"
Ha, lại bắt đầu nói xằng nói bậy rồi!
Cô tức giận kêu la, "Đường Húc Nghiêu, đầu óc của anh có phải bị ngập nước không, anh nên đến khoa não khám xem sao đi!"
Anh nhìn cô một hồi, nói từng chữ một, "Hạ Hải Dụ, anh nói thật, em, không, trốn, thoát, đâu!"
Em, trốn, không, thoát, đâu!
Thanh âm của anh như mang theo ma lực, xuyên vào tai cô, xuyên vào nơi mềm mại nhất trong trái tim.
Thình thịch. . . . . . Thình thịch. . . . . Tim đập rộn lên.
Lần này, cô có một dự cảm, cô thật sự trốn không thoát. . . . .