Mấy ngày kế tiếp, Hạ Hải Dụ cảm thấy những ngày sau này rất suôn sẻ.
Tuy rằng trong học viện các nữ đồng nghiệp vẫn có thái độ như vậy đối với cô, thỉnh thoảng chê cười cô, nhưng tiểu Vân thường xuyên đến giúp cô giải vây, mặc dù hai người không làm cùng phòng, nhưng cô luôn có thể đúng thời khắc quan trọng nhất thì xuất hiện, nhiều lúc làm cho cô cũng cảm thấy ngạc nhiên, tiểu Vân chỉ cao 155cm nhưng trong thân thể lại ẩn chứa một năng lượng kinh người, chỉ số thông minh 180 thật không thể khinh thường!
Mặt khác, Đường Húc Nghiêu kể từ ngày lễ tình nhân đó thì không có xuất hiện nữa, ở trong học viện mỗi giờ lên lớp đều rất rộng rãi, thần kỳ hơn nữa là, bọn họ đều không có gặp mặt nhau.
Mặt trời mọc, mặt trời lặn, thời gian cứ như vậy lặng lẽ qua.
Chỉ chớp mắt, đã sắp một tuần lễ.
Hạo Nhiên cũng thường sắp xếp thời gian đến thăm cô!
Nghĩ đến Bạch Hạo Nhiên, đáy lòng Hạ Hải Dụ lại có một nơi mềm mại không tên bắt đầu lan rộng chân tình tràn lan .
Chiều tối, đi một mình trên đường về nhà, trời chiều đem bóng dáng kéo thật là dài, rất nghiêng.
Lấy điện thoại di động ra, nhìn một chút, trong hộp thư đến có tin nhắn đến——
"Hải Dụ, hôm nay ở Boston khí trời rất tốt, San Francisco thì sao?"
"Hải Dụ, hôm nay người hướng dẫn mời cả tổ đi ăn cơm, có người dẫn theo bạn gái đi, anh thật sự hi vọng lần sau cũng có thể mang em đi."
"Hải Dụ, dự báo thời tiết nói San Francisco mấy ngày tới nhiệt độ hạ, em nhớ phải mặc thêm quần áo đấy."
"Hải Dụ, hôm qua anh chợt thấy rất nhớ em, cầm điện thoại lên rồi hạ xuống mãi, muốn gọi cho em, nhưng chợt nhớ giữa chúng ta lại có sự khác nhau."
"Hải dụ, Chủ nhật anh tới thăm em. . . . . ."
. . . . . .
Một đoạn dài tin nhắn đọc xong, Hạ Hải Dụ có cảm giác lòng mình rất ấm áp.
Nhìn xem, Hạo Nhiên đối với cô thật tốt, cô không nên suy nghĩ lung tung như lần trước, hạnh phúc chính là phải kiên trì giữ vững, quý trọng cái bây giờ đang có, không hối hận những điều đã quyết định, mà cô chính là phải kiên trì giữ vững tình cảm của mình với Hạo Nhiên, quý trọng việc anh đối xử tốt với cô, không hối hận vì đã quyết định trở thành bạn gái của anh.
Miệng nở nụ cười, tiếp tục dọc theo lối đi bộ đi về phía trước, điện thoại di động chợt típ típ vang lên.
Cúi đầu nhìn người gọi đến, là tiểu Vân.
Ngày thường thì tiểu Vân thường cùng cô về nhà, nhưng hôm nay có một cửa hàng nào đó khai trương, dĩ nhiên tiểu Vân là không thể không bị hấp dẫn, vừa tan làm liền vô cùng lo lắng chạy đi mua, hại cô phải đi bộ về một mình, nhưng tiểu Vân hình như vẫn không quên bạn tốt là cô đây mới nhớ gọi điện thoại !
" Alo, tiểu Vân. . . . . ."
"Ừ ừ, Hải Dụ, mình thấy được một cái gối ôm cực kỳ đáng yêu, liền quyết định mua ngay!" thanh âm hưng phấn cảu tiểu Vân truyền tới bên tai.
Hạ Hải Dụ khóe miệng giật giật, khuyên giải cô, "tiểu Vân à, trong phòng gối ôm sắp chất đầy rồi!"
"Cái gì á..., một cái gối ôm không thừa đi!"
"Cậu a mỗi lần đều nói như vậy! Ngày hôm trước không thừa một bộ y phục, ngày hôm qua không thừa một đôi giày, hôm nay không thừa một gối ôm. . . . . . Hừ hừ, tiếp tục mua nữa xem, tớ thấy giường của cậu sẽ bị đồ chất đầy, đến lúc đó cậu sẽ phải ngủ trên sàn nhà đó!"
"Hì hì, mình có thể ngủ cùng cậu nha!"
"Ai muốn ngủ cùng với cậu chứ, giường của tớ là giường đơn nha!" Hạ Hải Dụ cố ý hẹp hòi mà nói.
"Vậy thì đổi giường nha, dù sao sớm muộn gì thì cậu cũng phải có thói quen ngủ giường đôi chứ! Chủ nhật Bạch Hạo Nhiên có phải sẽ tới đúng không. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Tiểu Vân cười đến phi thường tà ác.
Hạ Hải Dụ trợn mắt nhìn "tiểu Vân, cậu tại sao lại tà ác như vậy chứ!"
"Ai tà ác, mình còn chưa có nói cái gì nha! A, Hải Dụ, tớ thấy cậu mới là người tà ác ấy,chắc đang nghĩ đến chuyện trẻ em không được xem chứ gì? !"
"tiểu Vân, cậu xấu lắm!" Hạ Hải Dụ xấu hổ dậm chân.
Ngẩng đầu nhìn đường, ừ, lập tức về nhà, "được rồi, tiểu Vân, tớ không cùng cậu tán gẫu nữa, cậu tiếp tục đi shop¬ping đi, nhớ rõ đừng đem cả cửa hàng người ta về nha! Nhớ đấy!"
"Ừ, nhớ, tớ chỉ mang về đầy một cái giường ngủ đôi là tốt rồi!"
"Cậu, đáng ghét!" Hạ Hải Dụ hờn dỗi cúp điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn lại hồng thành một mảnh. Biết rõ tiểu Vân là cùng mình đùa giỡn, cô lại vẫn là nhịn không được ảo não.
Không kìm lòng được, lại nghĩ tới lúc ở sân bay thiếu chút nữa liền xảy ra nụ hôn kia, trong lòng lại bắt đầu băn khoăn .
Thật ra thì ngày đó, không có thật sự hôn, sau đó cô thật sự thở phào một cái . . . . . .
Về tới nhà trọ, Hạ Hải Dụ đang muốn lên lầu, chợt phát hiện chỗ đậu xe có một chiếc xe Maybach màu trắng quen thuộc, trong lòng, chợt run lên.
Xe của Đường Húc Nghiêu !
Hôm nay anh ta sao lại trở lại phải sớm như vậy? !
Mấy ngày nay cô có chú ý tới, anh ta hình như luôn đi sớm về trễ, cho nên bọn họ mới không có đụng phải, hôm nay là sao? !
Bước chân lên cầu thang có chút nặng nề, lúc đi tới lầu ba, lơ đãng ngẩng đầu, lại phát hiện trước đối diện với mặt đi tới một người, Đường Húc Nghiêu!
Cô đi lên, anh ta đi xuống, như vậy vừa vặn đụng phải nhau.
Trong hành lang vốn an tĩnh, tiếng bước chân chậm rãi ngừng lại, ngay cả không khí hình như cũng dừng lại.
Sắc mặt cô cứng đờ, hơi thở cũng biến thành căng thẳng,trong lòng dường như đang nổi lên từng đợt sóng, chán ghét, tức giận, còn có tâm tình khẩn trương, thoáng cái tất cả đều hướng đến miệng vết thương tụ lại.
Anh tại sao cũng dừng lại, tại sao còn không đi ra, tại sao vẫn nhìn cô? !
Tâm tình giống như lại tan vỡ, cô dùng sức cắn răng, cô không nên sợ anh ta, cô muốn dũng cảm đi lên!
Chợt ngẩng đầu lên, sống lưng thẳng tắp, lại bước lên một bậc thang.
Mà anh ta phía sau cũng chuyển bước chân, đi xuống một bậc thang.
Bọn họ, cứ như vậy gặp thoáng qua.
Cô mỗi lần lên một bước, thì anh càng đi xuống một bước, khoảng cách giữa bọn họ ngày càng kéo xa.
Tiếng bước chân nặng nề lại vang lên trong hành lang yên tĩnh, giống như một nốt nhạc dài trong đêm tối.
Nhà trọ bọn họ ở có 5 tầng, tầng 3 như là một tuyến phân cách, ở ngay vị trí giữa, cô đi lên hai tầng, anh đi xuống hai tầng, vì vậy bọn họ, mỗi người đi một ngả.
Không biết vì sao, trong nháy mắt khi bọn họ đều đi đến bậc thang cuối cùng kia, anh lại không nhịn được quay đầu lại. Mà cô cũng như bị ma xui quỷ khiến quay người lại.
Mặc dù lầu trên lầu dưới, không nhìn thấy nhau, nhưng lại giật mình thấy một dòng điện chạy qua toàn thân.
Một loại tình cảm chân thành mơ hồ tồn tại, rất xa lạ, rất xa lạ. . . . . .