Sân bay.
Bạch Hạo Nhiên cùng Hạ Hải Dụ đang chia tay.
Nếu như có thể, anh thật không muốn rời cô đi lúc này, tối hôm qua anh nên trở về trường học, tính đến hôm nay anh đã trì hoãn 12 giờ, không thể kéo dài thêm. Anh là người phụ trách nhóm nghiên cứu khoa học, anh không trở về, rất nhiều công việc trong hạng mục đó sẽ không biện pháp tiếp tục.
"Hải Dụ, anh đi, tuần sau tới thăm em. . . . . . Lúc anh không có mặt, em phải chăm sóc mình thật tốt, biết không?"
"Biết!" Hạ Hải Dụ dùng sức gật đầu, cũng là muốn thuyết phục mình, mặc dù chuyện lúc trước khiến cô rất không vui vẻ, nhưng cô không thể tự giận mình, bởi vì còn rất nhiều người quan tâm cô, nhất là Hạo Nhiên!
Nghĩ đến ngày hôm qua Hạo Nhiên an ủi cùng bảo vệ mình, lòng của Hạ Hải Dụ ấm áp, cắn cắn môi, có lời muốn nói, nhưng lại không biết nói cái gì cho phải.
Do dự một lúc lâu, rốt cuộc chậm rãi mở miệng, "Hạo Nhiên, cám ơn anh."
"Hải Dụ. . . . . ." Khẽ nỉ non, trong thanh âm mang theo một tia phiền muộn, thật ra thì anh muốn nghe, thật không phải là câu cám ơn này.
"Dạ !" Hạ Hải Dụ ngớ ngẩn, có chút mờ mịt, rồi lại như có chút hiểu, cắn răng, thuyết phục mình làm ra một quyết định trọng đại, mặt, khẽ dâng lên nóng bỏng.
Hạ Hải Dụ đến gần mấy bước, khẩn trương nhắm hai mắt lại, hơn nữa đi lên phía trước dịch một chút xíu, nhón chân lên, môi sợ hãi đưa tới, "Hạo Nhiên. . . . . ."
Hai bờ môi, càng ngày càng gần.
Năm centi mét. . . . . . Ba cm. . . . . . Một cm. . . . . .
Bạch Hạo Nhiên hô hấp rối loạn, nhìn thấy mặt cô cách mình càng ngày càng gần, nhìn thấy môi cô cách mình càng ngày càng gần, nhiệt năng trong thân thể lăn lộn, khát vọng mãnh liệt ở trong đầu.
Thật là muốn cứ như vậy hôn lên cô, nhẹ nhàng hôn lên cô, tỉ mỉ hôn lên cô, khi môi của bọn họ sắp dán tại một nơi, anh lại chợt xoay đầu hướng khác, cánh môi mềm nhũn của cô, lau da thịt anh, rơi trên gương mặt anh.
Anh không phải là không muốn, mà là không thể!
Cô không phải thật tâm, cô chỉ là muốn cảm ơn anh, mà thôi.
"Hải Dụ. . . . . . Em không phải cần như vậy. . . . . ." giọng nói của anh mang theo một tia khàn khàn.
"Thật xin lỗi. . . . . . Em. . . . . ." mặt Hạ Hải Dụ đỏ lên, không biết làm sao.
Cô không phải lại làm sai rồi?
Nhìn dáng vẻ Hạ Hải Dụ ngơ ngác, Bạch Hạo Nhiên cười vò rối tóc cô, "Đứa ngốc! Mau trở về đi thôi!"
"Hạo. . . . . ."
Anh cắt đứt lời cô nói, "Hải Dụ, anh kể cho em một chuyện cũ . . . . . ."
Một đứa bé trai nói nhỏ với cô gái: tớ là BF của cậu.
Cô gái hỏi: cái gì là BF?
Nam cười nói: ý tứ là Best¬Friend.
Sau bọn họ lại kết hôn, sống đến gần đất xa trời, ông lão nói với bà lão: anh là BF của em.
Bà lão hỏi: cái gì là BF?
Ông lão mỉm cười hồi đáp: Be¬ For¬ev¬er!
Cũng rất nhiều người có thể nói thích, nhưng không phải mỗi người đều sẽ chờ đợi, mà anh biết, sẽ chờ đợi, for¬ev¬er!
"Hải Dụ, hẹn gặp lại."
Nhìn bóng lưng Bạch Hạo Nhiên càng lúc càng xa, cho đến biến mất hoàn toàn, Hạ Hải Dụ nóng ran như cũ vẫn không biến mất.
Cô giơ tay bưng bít môi của mình, cười ngây ngốc, ngu ngốc, Hạ Hải Dụ, ngươi thật sự là đại ngốc nghếch, mi đem Hạo Nhiên tưởng tượng thành người nào, anh a, là người thương yêu mi nhất!
◎◎◎
Truyền thông ùn ùn đưa tin, hình ảnh Đường Húc Nghiêu cùng Thần Dật đánh phóng lớn in ở trang đầu, Hạ Hải Dụ cũng khó mà chạy trốn, trong một đêm, cô trở thành "Danh nhân" trong học viện.
Đi trong hành lang đến phòng làm việc, lời đồn tin tức lớn nổi lên bốn phía.
"Này, mọi người xem, cô ấy đến rồi!"
"Ôi, dáng dấp cũng chả có gì đặc biệt, một con chim sẻ nhỏ!" giọng nói mang theo khinh thường.
"Nhưng người ta rất biết giả bộ ngu, hai người đàn ông này vì cô ta tranh giành tình nhân!"
"Tính cả người trẻ tuổi trước đó tổng cộng là ba rồi!"
"Trời ạ, cuộc sống riêng tư của cô ta loạn như vậy à?"
"Ngày hôm qua người đàn ông đi Porsche cũng rất đẹp trai, Đường tổng giám đốc càng không cần phải nói, không biết cô ta sử dụng thủ đoạn gì, đem bọn họ mê mẩn phải xoay vòng vòng!"
"Trước mặt giả bộ rất đơn thuần, thật là họa hổ họa bì nan họa cốt (vẽ mặt nạ hổ nhưng không vẽ được xương côt ý là giả tạo), biết người biết mặt nhưng không biết lòng !"
"Tác phong sinh hoạt kém như vậy, thế nào làm được cô giáo, thật là làm mất thể diện học viện chúng ta!"
. . . . . .
Những lời chỉ trích cay nghiệt, từng câu truyền vào tai, sắc mặt Hạ Hải Dụ ngày càng nhợt nhạt.
Quả nhiên việc tốt không ra tới cửa chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, chuyện ngày hôm qua đã truyền khắp học việc, hơn nữa bình thường quan hệ giữa mọi người và mình coi như không tệ, giờ đây đồng nghiệp trong phòng làm việc đều chỉ chỉ chỏ chỏ cô.
Lúc này mới biết được, nơi cô đang làm việc, đã không có ai ở bên cạnh mình.
Hạ Hải Dụ cúi đầu, vòng hướng bên kia chạy đi.
“Bịch!" Không cẩn thận, lại đụng phải mỹ nữ chủ nhiệm Lâm Phương Phỉ, làm văn kiện trong tay đối phương rơi đầy đất.
"A, lâm chủ nhiệm, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . Tôi không cố ý. . . . . ."
"Không sao. . . . . ." Lâm Phương Phỉ vốn rất khách khí, nhưng vừa nhìn thấy người đụng vào mình là Hạ Hải Dụ liền lập tức xụ mặt, đôi mắt toát ra ánh sáng ác độc.
"Thật xin lỗi, chủ nhiệm Lâm, tôi giúp cô nhặt văn kiện lên!" Hạ Hải Dụ liên tục xin lỗi, cũng bắt đầu ngồi xổm xuống.
"Không cần cô nhặt!" Lâm Phương Phỉ trừng mắt liếc nhìn Hạ Hải Dụ, nói với giọng điệu khinh miệt, "Tôi nào dám phiền toái cô giáo Hạ, nhân khí của cô cao như vậy, Đường tổng giám đốc cũng điên đảo thần hồn vì cô, tôi không phải dám làm phiền cô, dù cô cố ý đụng tôi, tôi cũng không thể nói gì ạ!"
"Chủ nhiệm Lâm, sao cô nói vậy, tôi thật sự không cố ý, rất xin lỗi, rất rất xin lỗi!" Hạ Hải Dụ vừa giải thích vừa nói xin lỗi, cuốn quýt nhặt văn kiện lên, đôi tay dâng lên, đưa tới.
Lâm Phương Phỉ nhìn thoáng cô, không có nhận, người khắp nơi đều đang xem náo nhiệt, không một người nào chịu giúp Hạ Hải Dụ.
Rõ ràng cảm nhận được địch ý của những người đó, Hạ Hải Dụ chỉ biết đứng im tại chỗ.
Bất ngờ, từ sau lưng một đạo thanh âm vang dội truyền đến, phá vỡ cục diện bế tắc. . . . . .