Cuối hành lang có một bóng dáng cao lớn đang đứng chờ, quần tây màu vàng nhạt, áo sơ mi màu trắng, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.
Hạ Hải Dụ âm thầm có chút hốt hoảng, hóa ra người kia là. . . . . . em trai Hạo Nhiên!
Tại sao cậu ấy lại ở đây?
Sao lại bay từ bờ Đông xa xôi đến miền Tây này?
Lần trước là để đi đón mình ở sân bay, vậy lần này là vì điều gì đây?
Ngày mai là lễ tình nhân. . . . . . Sẽ không phải là. . . . . .
Tim không tự chủ được bắt đầu thấp thỏm không yên.
Bạch Hạo Nhiên chợt quay đầu, bắt gặp ánh mắt của cô, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp, thẳng tắp hướng về cô.
Hạ Hải Dụ nhìn bóng dáng của anh từ xa đến gần bên mình, càng thêm kinh ngạc chỉ biết đứng nhìn mà không biết nên phản ứng thế nào?
Ngày hôm đó quá khác lạ, làm cho cô có cả đống câu hỏi nhưng không sao thoát ra khỏi miệng.
Có lẽ là do vừa mới nghe những lời nói kia của các đồng nghiệp đã khiến cô trở nên nhạy cảm hơn, thậm chí có chút sợ hãi.
Trong lòng có một dự cảm nào đó, vào giờ khắc này, ngày càng rõ ràng, trực giác của một người con gái nói cho cô biết, hình như hôm nay anh có lời muốn nói với cô, mà điều anh muốn cô lại không thể đáp ứng được.
Đang trong khi chần chừ do dự, Bạch Hạo Nhiên đã đứng trước mặt cô, gọi một tiếng sang sảng, "Hải Dụ."
Hạ Hải Dụ ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười, "Em trai Hạo Nhiên!"
Bạch Hạo Nhiên mỉm cười, lấy từ trong túi áo một cái hộp nhỏ tinh xảo, "Hải Dụ, tặng cho em."
Hạ Hải Dụ có chút sợ hãi, không dám tiếp nhận.
Sẽ không phải là nhẫn chứ?
Cô tuyệt đối không thể nhận!
Cô nên làm gì bây giờ?
Bạch Hạo Nhiên thấy cô ngơ ngác bất động, bỗng bật cười thành tiếng, như đọc được tâm tư của cô, hơi cúi đầu xuống, ghé bên tai cô nhỏ giọng nói, "Yên tâm, không phải là nhẫn!"
Hạ Hải Dụ chớp chớp mắt, không phải nhẫn?
Cô tính sai rồi sao?
Thật tốt quá! ! !
Đáy lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm đồng thời nhịn không được xấu hổ, len lén líu ríu một câu, "Cái gì, tôi cũng đâu cho rằng nó là nhẫn a!"
Cô nhận lấy cái hộp, cúi đầu mở ra, bên trong là một mô hình kỳ quái, giống như một người máy nhỏ.
Mắt nhất thời trợn to lên, Hạ Hải Dụ hết sức vui mừng, "Em trai Hạo Nhiên, cái này. . . . . . Chẳng lẽ chính là cái lần trước cậu nói với tôi. . . . . . Ôi, không nói nữa, dù sao đây chính là người máy rất lợi hại đó, có đúng không? !"
"Thông minh! Đoán một cái trúng ngay!"
"Đã nhận được bản quyền phát minh sáng chế rồi sao?"
"Ừm!"
Khóe miệng tiếp tục mở rộng nụ cười, "Em trai Hạo Nhiên, cậu thật lợi hại nhé, không hổ là sinh viên MIT tài cao!"
Trong ánh mắt linh động của Hạ Hải Dụ lóe lên sự hưng phấn, kích động gấp mấy lần so với Bạch Hạo Nhiên, "Em trai Hạo Nhiên, chúc mừng cậu, tới nước Mĩ không bao lâu, cậu đã đạt được thành tích như vậy, sau này nhất định càng lợi hại hơn!"
Dưới cái nhìn chăm chú hết sức chân thành của cô, Bạch Hạo Nhiên bỗng có chút mất tự nhiên, mặt cũng hơi ửng hồng, "Hải Dụ, anh sẽ nỗ lực hơn nữa, nhất định không phụ mong đợi của em! Em có tin không?"
"Tin! Dĩ nhiên tôi tin!" Hạ Hải Dụ gật đầu liên tục, trong đôi mắt đều là ý cười.
"Hải Dụ, anh nhất định sẽ gây dựng sự nghiệp, sau đó. . . . . ."
"Sau đó hồi báo xã hội! Hì hì, tôi hiểu, nhân tài thành công đều nói như vậy!"
Bạch Hạo Nhiên tức thì vô lực, em biết cái gì hả, căn bản em không có hiểu!
Anh khe khẽ thở dài, tựa hồ không thể làm gì, "Hải Dụ, anh còn chưa ăn cơm, cùng anh đi ăn được không?"
“Được!" Cô không chút để tâm liền đáp ứng luôn.
◎◎◎
Khoảng cách từ học viện Khổng Tử học viện đến một nhà hàng không quá xa, ánh đèn nhu hòa, khúc Saxso duy mỹ từ từ lượn lờ, như một làn sương mù vô hình khói lan tỏa, từng trận hương hoa thoang thoảng tản mát, không nồng mà mê hoặc lòng người.
Nhân viên phục vục nho nhã lễ độ, an tĩnh khách hàng, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng nói cười, không gian yên tĩnh mà đẹp đẽ.
Vị trí gần cửa sổ lầu hai, Hạ Hải Dụ cùng Bạch Hạo Nhiên ngồi đối diện nhau.
Cô mặc quần áo công sở chỉnh tề, màu bạc sáng ngời sạch sẽ, hình thứ dù đơn giản, nhưng mang lại cho người khác cảm giác tươi mát.
Bạch Hạo Nhiên vụng trộm quan sát cô, nhưng Hạ Hải Dụ chỉ biết chuyên chú đùa nghịch người máy nhỏ mà anh tặng cho cô.
Một vật nhỏ như vậy nhưng bên trong có rất nhiều công nghệ cao, vô cùng thần kỳ!
Người máy này biết làm rất nhiều rất nhiều chuyện, tương lai còn có thể được đưa lên mặt trăng thám hiểm ý chứ, thật thú vị!
Thật không biết đến lúc đó Hằng Nga có thích nó không, thỏ trắng nhỏ sẽ trở thành bạn tốt của nó chứ?
Ha ha!
"Hải Dụ. . . . . ." Bạch Hạo Nhiên nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Ừm !" Hạ Hải Dụ ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn, "Sao vậy?"
Thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, Bạch Hạo Nhiên có chút hối hận, nếu làm thành bộ dạng người máy của mình thì thật tốt, như vậy Hải Dụ sẽ ngẩn người hướng về phía mình!
"Hải Dụ, em muốn ăn gì?"
"Cái gì cũng được!"
Bạch Hạo Nhiên nhíu mày, anh cố ý bay tới muốn cùng cô trải qua ngày lễ tình nhân, sao có thể ứng phó một cách tùy tiện?
Mặc dù bây giờ anh chưa có có nhiều tiền, nhưng là anh muốn cho cô những thứ tốt nhất!
"Hải Dụ, cái này thế nào?" Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng chỉ vào một món đắt nhất trên thực đơn.
"Đắt quá!" Hạ Hải Dụ cố gắng đè thấp thanh âm.
"Hải Dụ, đó không phải là trọng điểm! Trọng điểm là . . . . . Ai, thôi. . . . . . Tóm lại, anh có đủ tiền để trả một bữa cơm!" Bạch Hạo Nhiên bực mình gõ một cái lên trán cô, nhưng khống chế sức lực khi gõ, nên cái gõ này tràn đầy trìu mến cùng cưng chiều.
"Ai u, đau quá!" Hạ Hải Dụ cố ý khoa trương kêu lên, nhưng vẫn cười hì hì, "Thôi được rồi, em trai Hạo Nhiên, hôm nay chúng ta hãy xa xỉ một lần, nhưng để tôi mời nhé."
". . . . . ."
"Thế nào, tôi mời cậu được mà, sao mặt mũi lại tối sầm nhìn tôi, tôi chỉ muốn cám ơn cậu thôi, lần trước cậu đến đón tôi, lần này còn đặc biệt bay tới đây thăm tôi, cậu đối với tôi tốt như vậy, đương nhiên tôi phải hồi báo rồi!"
"Em thật sự muốn hồi báo anh?" ánh mắt Bạch Hạo Nhiên bất chợt trở nên có chút nóng bỏng.
"Dĩ nhiên!"
"Vậy nhận lấy —— vật này!" Anh đột nhiên lại lấy từ trong túi áo một cái hộp nhỏ, đẩy tới trước mặt cô.