Hàn Minh Thư hơi mím môi lại, chống lại ánh mắt của cô ta.
“Tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt cô.”
Ánh mắt của cô rất sạch sẽ, lại vừa chân thành, tựa như một dòng suối không có tạp chất vậy, không có một chút ý đồ xấu nào cả. Nhìn ánh mắt như thế, đôi môi Đoan Mộc Tuyết lại trở nên run rẩy: “Cô, cô có khó chịu mà vẫn không ghét tôi sao? Tôi đã làm nhiều chuyện như vậy…”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư nở một nụ cười thiện ý với cô ta.
“Mặc dù cô bắt cóc tôi, nhưng mà lúc tôi tỉnh lại, cô cũng chỉ trói tay chân của tôi lại mà thôi, cũng không có làm tôi bị thương hay gì cả.”
Chỉ bằng việc này, cũng đủ nhìn ra là đáy lòng Đoan Mộc Tuyết vẫn còn tồn tại chút lương tâm, nếu như cô ta vẫn còn lương tâm, vậy thì cô sẽ giúp một tay, đối với lúc này thì sẽ đều tốt cho cả hai.
“Cho nên tôi tin tưởng bản tính của cô cũng không xấu.”
Những lời này, vào giờ phút này đối với Đoan Mộc Tuyết mà nói, không thể nghi ngờ là giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đôi mắt của cô ta lập tức trợn to, trong mắt chứa đầy nước mắt, nhưng không có rơi xuống.
Bỗng nhiên cô nhận ra sự khác biệt giữa mình và Hàn Minh Thư.
Im lặng hồi lâu, Đoan Mộc Tuyết hạ mi mắt xuống, lặng lẽ cởi sợi dây trên tay Hàn Minh Thư ra, động tác của cô rất nhanh chóng.
Rất nhanh, sợi dây trên người Hàn Minh Thư đã được cở ra hết, cô còn chưa kịp duỗi chân và tay mình ra, đã lập tức đỡ tường đứng lên.
Đoan Mộc Tuyết đứng tại chỗ mất tự nhiên nhìn cô: “Bây giờ rời đi sao?”
Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư gật đầu một cái.
“Đúng vậy.”
Nói là bây giờ rời đi, nhưng mà hai người cũng không có nhúc nhích, mặc dù Hàn Minh Thư tin tưởng cô vẫn còn lương tâm, nhưng vì đứa nhỏ thì không thể không thận trọng được, vô cùng cẩn thận.
Đoan Mộc Tuyết nghi ngờ nhìn cô một cái: “Tại sao cô không đi?”
Hàn Minh Thư đỡ tường, chậm rãi nói: “Chân có chút tê.”
Lời này của cô là nói thật, đúng là chân bị tê, bởi vì bị trói nằm trên mặt đất, cho nên đừng nói là chân, ngay cả tay lúc này vẫn có chút tê dại.
Thấy vẻ mặt của cô không được tốt, Đoan Mộc Tuyết cũng không có nghi ngờ, nhưng cũng không có chủ động đi trước.
Một lúc lâu sau cô mới hỏi lại.
“Chân của cô đã đỡ chưa?”
Hàn Minh Thư thấy tâm trạng của cô coi như ổn định, nên lập tức gật đầu.
“Vậy chúng ta đi thôi, nhớ những lời mà cô đã đồng ý với tôi, phải thay tôi giải thích, sau này chúng ta đường ai nấy đi.”
“Được.”
Hai người cùng nhau đi ra phía ngoài, mở cửa phòng ra, Hàn Minh Thư hơi nín thở, chậm chạp đi về phía trước, lúc đi ra cô cũng đã quan sát qua, trong tay Đoan Mộc Tuyết không có bất kỳ vũ khí nào cả, chỉ cần đi ra ngoài rồi tách khỏi cô ta, vậy thì coi như là cô được an toàn.
Nhưng mà khi cô đã sắp xếp xong xuôi hết tất cả, lại không có ngờ đến biến cố ở phía sau.
Lúc hai người đi đến cầu thang, Hàn Minh Thư bước một bước đi xuống, lại đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc của một người đàn ông.
“Mau lên, kiểm tra máy quay thì phát hiện ra bọn họ ở tầng trên.”
Con ngươi Hàn Minh Thư co rụt lại, theo bản năng tăng nhanh bước chân, nhưng mà vẫn chậm một bước.
Đoan Mộc Tuyết vừa vội vừa giận dùng sức đẩy cô một cái, nói: “Thì ra là cô lừa gạt tôi!”
Lúc giọng nam từ dưới tầng truyền đến, một loạt tiếng bước chân dồn dập cũng theo giọng nói đó truyền đến.
Trong lòng Hàn Minh Thư hung hăng nảy lên một cái, chỉ cảm thấy chuyện lớn không ổn rồi.
Cô vừa mới lừa xong Đoan Mộc Tuyết, như vậy bây giờ không phải là bứt dây động rừng sao?
Cô vừa định quay đầu lại nói chuyện với Đoan Mộc Tuyết, nhưng Đoan Mộc Tuyết hiển nhiên là đã bị kích thích, cô ta nghĩ đến chuyện vừa rồi mình thế mà bị Hàn Minh Thư dạy dỗ một trận, hơn nữa lại còn cảm động đến rơi lệ, liền cảm thấy vô cùng mất mặt.
Không ngờ cô lại lừa cô ta!
Mà lại, những người kia đều đã đến đây, vậy chắc chắn sẽ bắt được cô ta tại chỗ!
Không, cô ta không thể bị bắt được!
Trong đầu Đoan Mộc Tuyết ngay lập tức chỉ còn lại duy nhất suy nghĩ này.
Đẩy cô xuống!