Uất Trì Thần: “…”
Không ngờ ý tốt của mình lại bị từ chối, Uất Trì Thần biết rõ đứa con gái này của mình ghét mình đến mức nào, nhưng hôm nay bị bà ấy cư xử với mình như thế khiến trong lòng người làm ba là ông ta rất khó chịu.
Bây giờ trong lòng Tống An chỉ nghĩ tới Hàn Minh Thư, cô đi ra ngoài với mình, hơn nữa còn bị mình làm liên lụy, nếu lần này Hàn Minh Thư có chuyện gì thì bà ấy có chết ngàn lần cũng không đền nổi.
Nghĩ tới chuyện sức khỏe của cô đã yếu lại còn đang mang thai, Tống An liền trở nên rất sốt ruột, bà nói đầy gay gắt: “Tóm lại, nếu lần này Minh Thư và đứa bé trong bụng mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ khiến cho toàn bộ nhà Uất Trì phải trả cái giá thật lớn!”
Nói xong, Tống An nghênh ngang rời đi.
Lúc Dạ Âu Thần lại gọi điện tới, lần này Tống An không do dự gì mà nghe máy luôn.
“Minh Thư à?”
Giọng đàn ông trầm ổn truyền tới khiến Tống An cau mày lại, bà ấy khẽ nói: “Dì đây.”
Dạ Âu Thần phía bên kia im lặng một hồi rồi mới lên tiếng: “Dì Tống ạ? Sao dì lại cầm điện thoại của Minh Thư?”
“Chuyện là thế này…”
Tống An kể ngắn gọn lại chuyện hôm nay cho Dạ Âu Thần, sau khi chắc chắn anh đã nghe rõ thì mới nói: “Xin lỗi, dì không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, chỉ vì ân oán cá nhân của dì nên mới…”
Lúc đầu Tống An còn do dự có nên nói quan hệ của mình và Uất Trì Thần hay không, nếu mà nói thì sẽ bị bại lộ, nhưng mọi chuyện đã đi đến nước này, không nói cũng không được, cho nên lúc nhắc tới nhà họ Uất Trì, bà ấy chỉ nói trước đây mình và nhà họ Uất Trì có vài ân oán, nhưng cũng không nói cụ thể.
Tống An cho là anh sẽ hỏi quan hệ của mình và nhà họ Uất Trì, nhưng Dạ Âu Thần lại chẳng nói gì mà chỉ nói: “Cháu biết rồi, cháu sẽ lập tức phái người đi tìm cô ấy ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, Dạ Âu Thần lập tức gọi điện cho Kièu Trị.
Lúc này, Kièu Trị đang mời La Lo Li đi ăn, bởi vì anh ta phải thực hiện lời hứa trong vòng một tháng phải mời La Lo Li đi ăn của mình.
Lúc đồ ăn vừa mới được đưa lên, điện thoại của Kièu Trị vang lên.
Anh ta nhìn thoáng qua, thấy là Dạ Âu Thần gọi thì vội vàng nghe máy.
“Hôm nay ngọn gió nào khiến anh…”
Nhưng Kièu Trị còn chưa nói xong đã bị anh cắt ngang.
Càng nghe đối phương nói, sắc mặt anh ta càng ngày càng kém, đến cuối cùng thì trông cực kỳ khó coi.
La Lo Li ngồi đối diện đã thấy toàn bộ quá trình sắc mặt anh ta thay đổi, sau khi anh ta cúp điện thoại bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy La Lo Li hỏi, Kièu Trị mới lấy lại tinh thần, nghĩ tới chuyện mà mình phải làm, trong đôi mắt anh ta lộ ra sự áy náy: “Xin lỗi nha, hôm nay không ăn với cô được rồi, nhưng mà đồ ăn cũng đã được đưa lên hết rồi, cô muốn ăn thêm gì thì cứ gọi rồi tính nợ cho tôi nhé.”
Nhưng không ngờ La Lo Li lại đặt đũa xuống: “Anh còn chưa nói cho tôi biết là đã có chuyện gì, nghiêm trọng lắm à?”
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Kièu Trị hiện lên vẻ phẫn nộ, nói: “Đúng vậy, đúng là rất nghiêm trọng, giờ tôi phải đi hỗ trợ!”
Nói xong, Kièu Trị bèn đứng dậy.
La Lo Li thấy thế thì cũng đứng dậy theo anh ta: “Tôi đi với anh.”
Người ta đã nóng vội đến mức thế rồi, cô ấy mà còn ngồi đây ăn thì đúng là quá vô ý, mặc dù La Lo Li là người tham ăn những cô vẫn biết một vài phép lịch sự tối thiểu.
“Hả?”
Kièu Trị hơi hoang mang: “Cô muốn đi với tôi à?”
“Đúng vậy, thêm người thì thêm sức, không phải là cần đi hỗ trợ à? Anh đừng nghĩ tôi chỉ là một cô gái, tôi khỏe lắm đấy, tôi có thể giúp được vài chuyện mà.”
Kièu Trị: “…
Cô không ăn à?”
“Không ăn, giúp anh quan trọng hơn! Tôi đâu phải người không có tình nghĩa!” Kièu Trị nhìn vẻ mặt chân thành của cô ấy một hồi rồi lại nghĩ tới quan hệ của cô ấy và chị dâu, anh ta cảm thấy nếu dẫn cô ấy theo thì cũng không sao, thế là khẽ gật đầu và nói: “Vậy được, cô đi với tôi đi, nhưng nếu nguy hiểm quá thì cô cũng đừng dây vào đấy nhé.”
Nguy hiểm? La Lo Li suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh yên tâm, tôi rất giỏi chạy trốn, không ai chạy nhanh bằng tôi đâu!”
Kièu Trị cười nhạo một cái: “Cô nói nghe có vẻ như thường xuyên chạy trốn lắm ấy nhỉ.”
“Ai nói không phải đâu chứ?”
La Lo Li bĩu môi nói một câu.