Tống An quay người đi ra khỏi nhà hàng, đúng lúc đó, điện thoại của Hàn Minh Thư vang lên, là Dạ Âu Thần gọi tới.
Có lẽ là vì mãi vẫn không nhận được hồi âm của Hàn Minh Thư nên anh mới gọi điện tới.
Chuyện này…
Nếu như nói cho anh biết thì liệu có khiến mọi chuyện phức tạp hơn không nhỉ?
Rõ ràng là chuyện giữa bà ấy và Uất Trì Thần, Minh Thư chỉ là bị liên lụy vào.
Cứ để bà ấy tự giải quyết đi.
Nghĩ tới đây, Tống An không nghe máy mà để điện thoại yên lặng, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Đi được mấy bước, một chiếc xe chợt chắn trước mặt bà ấy, mấy người đàn ông xuống xe và bao vây bà lại.
Tống An lập tức nhận ra bọn họ chính là mấy người chặn mình lại lúc sáng, nhưng bây giờ đã thiếu hai người.
A.
Tống An khoanh tay lại, nhìn bọn họ rồi cười khẩy: “Sao hả, ngay cả tôi cũng muốn bắt cóc à?”
Dứt lời, bà ấy duỗi hai tay ra: “Muốn trói tay hay là trói chân hả?”
Tên cầm đầu nghe thấy thế thì thay đổi sắc mặt, sợ hãi lắc đầu: “Không dám, cô Tống An, chúng tôi chỉ tới mời ngài mà thôi.”
“Mời?”
Tống An nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Mời người mà phải bắt người cạnh tôi đi à?”
Người đàn ông cầm đầu chỉ có thể nói: “Đây cũng là do bất đắc dĩ, cô Tống An lên xe đi.”
“Con bé đâu?”
Tống An nhìn anh ta và lạnh lùng hỏi mà chẳng hề nhúc nhích: “Nếu mấy người dám động vào con bé dù chỉ một sợi tóc thì có tin là tôi sẽ báo cảnh sát khiến mấy người ngồi tù mục xương không hả?”
Sắc mặt tên đang nói chuyện với bà ấy lập tức thay đổi, vội vàng giải thích: “Cô Tống An yên tâm, chỉ cầm ngài đi theo chúng tôi thì người của chúng tôi tuyệt đối sẽ không đụng vào cô ấy.”
Sau khi nhận được đáp án, Tống An bèn đoán Hàn Minh Thư không ở trong chiếc xe này, xem ra cho dù bà ấy có lên xe cũng không gặp được Hàn Minh Thư.
Thế nhưng nếu không lên xe thì bà ấy càng không được gặp cô.
“Cô Tống An, mời ngài lên xe.”
Tên cầm đầu đã mở cửa xe cho bà ấy và tạo tư thế mời, Tống An mấp máy môi và đành phải ngồi vào trong xe.
Nhà họ Uất Trì.
Uất Trì Thần ngồi trong phòng khách, ông ta đang cầm một khung ảnh trong tay, đó là một bức ảnh chụp chung, trong đó là một gia đình gồm bốn người. Uất Trì Thần trong bức ảnh vẫn còn rất trẻ, mặc dù đã vào độ tuổi trung niên nhưng vẫn rất khôi ngô, mà người phụ nữ đứng bên cạnh ông ta hiển nhiên cũng trạc tuổi ông ta, nhưng trên mặt bà ấy cũng chẳng có mấy vết tích của năm tháng, vừa nhìn đã biết là được chăm sóc rất kỹ lưỡng, là một người phụ nữ dịu dàng và lễ độ. Hai đứa bé bên cạnh, một cao một thấp đang dắt tay nhau, hai cơ thể bé nhỏ còn dựa sát vào nhau, trông rất thân thiết.
Năm đó, gia đình bốn người bọn họ chung sống rất hòa thuận khiến bao nhiêu người ghen tỵ.
Nhưng bây giờ thì sao chứ?
Toàn bộ nhà họ Uất Trì chỉ còn lại mình lão già là ông ta.
Ngón tay già nua, làn da nhăn nheo, ngón tay Uất Trì Thần vuốt ve khuôn mặt vợ và con gái mình, khóe mắt rưng rưng.
Vu Ba đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì thầm thở dài một cách nặng nề trong lòng.
“Ông chủ, hay là đừng xem nữa, có một số việc không thể thay đổi được đâu.”
Uất Trì Thần ngẩng đầu lên, rõ ràng nước mắt như chực trào ra, cầm khung ảnh trên tay, thì thào nói: “Vu Ba à, anh nói thử xem có phải kiếp trước tôi đã làm quá nhiều việc xấu nên kiếp này mới phải chịu nhiều trừng phạt như vậy không?”
Mặc dù rất nhiều người biết tên ông ta, đồng thời cũng có rất nhiều sản nghiệp đứng dưới tên ông ta cùng với số tài sản đếm không xuể, thế nhưng…
Vợ con ông ta lại ly tán, ngay cả một người ở bên quan tâm chăm sóc cũng không có.
Vu Ba không nói nên lời, nghĩ lại tình trạng của ông chủ bây giờ đúng là hơi thê thảm.
Hai người rơi vào trầm tư, một lát sau có người đi vào.
“Ông chủ, cô Tống An tới.”
Vu Ba và Uất Trì Thần hơi sửng sốt, sau đó vô thức nhìn nhau, dường như thật sự rất bất ngờ với tin tức này.
Một lát sau, Vu Ba tươi cười: “Ông chủ, ngài nhìn xem, ông trời vẫn quan tâm tới ngài, không phải cô An đã quay về rồi sao? Mau mời cô Tống An vào.”