Kièu Trị thực sự không nhìn nổi, tiến lên khuyên nhủ: “Ông nội Uất Trì, ông cũng không thể như vậy, Đoan Mộc Tuyết làm ra chuyện như vậy nói rõ phẩm hạnh thực sự của cô ta, nếu như lại để cô ta và Dạ Âu Thần đính hôn, đây chẳng phải là…”
Lời anh ta nói được phân nửa, Uất Trì Thần không vui nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Kièu Trị, tôi đã nói rồi, đây là việc nhà của nhà họ Uất Trì chúng tôi, không cần người ngoài nhúng tay.”
Kièu Trị: “…”
Hình như nói không sai, đây thực sự là việc nhà của nhà họ Uất Trì, một người ngoài họ Kiều như anh ta thực sự không có tư cách nhúng tay.
Anh ta nhếch miệng nói: “Ông nội Uất Trì nói rất đúng, cháu thật sự không phù hợp nhúng tay vào.”
“Vậy sao cậu còn chưa lùi một bước?”
“Nhưng…”
Kièu Trị sờ đầu mình, xoắn xuýt nói: “Uất Trì Thần là anh em của cháu, cháu không thể trơ mắt nhìn anh em mình bị đẩy tới hố lửa.”
“Cậu!”
Uất Trì Thần bị một câu nói này của anh ta chọc tức đến nỗi cứng họng, không thở ra được cũng không thể nuốt vào.
“Kièu Trị.”
Lúc này, Dạ Âu Thần nhìn về phía anh ta, Kièu Trị vô ý thức à một tiếng, lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Âu Thần dùng ánh mắt khác nhìn anh ta, sau đó nói: “Cậu đi về trước đi.”
Chuyện đã phát triển đến nước này, không cần lại liên lụy đến anh ta.
Kièu Trị sửng sốt, ngơ ngác đứng trong chốc lát, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.
Mặc dù những lời ông nội Uất Trì nói kia có hơi làm tổn thương anh ta, nhưng bây giờ ánh mắt này của Uất Trì Thần đối với anh ta mà nói là đủ rồi.
Sau khi Kièu Trị rời khỏi, Uất Trì Thần bất mãn nhìn bóng lưng anh ta, cho đến khi anh ta biến mất mới nói với Dạ Âu Thần: “Tên Kièu Trị này bình thường luôn làm việc không đứng đắn, tiếng tăm trong vòng cũng không tốt lắm, sau này đừng qua lại với cậu ta.”
Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng, ánh mắt đen trong vắng nhìn ông ta, cũng không phản ứng gì.
Uất Trì Thần luôn cảm thấy mặt mo có hơi không nhịn được, giọng nói nghiêm túc: “Lời của ông ngoại nói với cháu, cháu có nghe không?”
Nghe nói, Dạ Âu Thần giật khóe môi: “Quản hôn nhân của tôi, bây giờ ngay cả việc kết bạn của tôi cũng muốn quản?”
Uất Trì Thần: “…”
Ông ta tức đến nỗi muốn chửi ầm lên, nhưng nghĩ đến trong phòng khách này còn có những khác thì liền phất tay, bảo bọn họ dẫn người hầu đi.
Bởi vì đã dặn dò sự việc cho người làm cho nên Dạ Âu Thần cũng không ngăn cản.
Rất nhanh trong đại sảnh chỉ còn lại ba người.
Vu Ba yên tĩnh đứng một bên, có chút bất lực nhìn một màn trước mắt này, chuyện phát triển thành dáng vẻ bây giờ đây cũng là việc ông ta không nghĩ tới.
Ông ta vốn không ngờ Đoan Mộc Tuyết sẽ bỏ thuốc Cậu Thần nhà bọn họ, mà Cậu Thần thế mà trực tiếp sai người bắt cô ta tới, vả mặt ông cụ tại chỗ,
Ông ngoại này giao tranh với cháu ngoại mình, thật sự rất kịch liệt: “Bây giờ người đi cả, có mấy lời ông muốn nói rõ với cháu. Nhà họ Uất Trì và nhà họ Đoan Mộc là thế giao, cho dù Tuyết Nhi làm những chuyện đó, đó cũng là vì cháu luôn từ chối đình hôn, con bé tức đến hồ đồ mới ra chuyện này, chỉ cần cháu ngoan ngoãn đính hôn với nó, con bé làm sao lại phá vỡ quy luật?”
Nói xong, ông ta nặng nề thở dài một hơi, ngồi xuống khẽ nói: “Ông ngoại biết cháu không thích con bé, nhưng tình cảm có thể bồi dưỡng, cháu đính hôn ở chung với con bé trước, thời gian lâu dài tự nhiên sẽ nảy sinh tình cảm, đến lúc đó nhà họ Đoan Mộc và nhà họ Uất Trì cùng bắt tay, đây là chuyện rất tốt.”
Dạ Âu Thần ngước mắt, ánh mắt rơi vào mặt ông ta, môi mỏng khẽ nhếch nhưng không trả lời.
Anh không nói lời nào, nhưng Uất Trì Thần lại không biết là anh ngầm đồng ý, nhìn dáng vẻ của anh ngược lại cảm thấy anh lười nói chuyện với ông ta.
Uất Trì Thần nhếch miệng, cuối cùng chỉ có thể nói: “Đêm qua cháu đi đâu?”
Không hỏi còn may, hỏi một cái Dạ Âu Thần liền cong môi: “Ông ngoại nói sao?”
Uất Trì Thần: “…”
“Chẳng qua ông ngoại nói không sai, cô ta bỏ thuốc tôi, lại bị thương vì tôi, xem như hòa nhau. Chỉ là…”
Anh ngừng một chút, ánh mắt có hơi chế giễu: “Tôi không phải bác sĩ, vụ cái trán để lại sẹo tìm tôi cũng vô dụng, tôi cũng sẽ không có hứng thú với kẻ bỏ thuốc tôi, về phần đính hôn? Cả đời này cũng không thể nào.”
“Cháu.”
Uất Trì Thần tức đến nghiến răng: “Ngu xuẩn mất khôn.”
“À…”
Dạ Âu Thần cười lạnh: “Ngu xuẩn mất khôn, chẳng lẽ không phải ông ngoại sao?”