Tối hôm qua cô bị giày vò đến nửa đêm, bây giờ cả người cô đều đau nhức, Hàn Minh Thư cắn môi dưới, khẽ nhắc bàn tay đang đặt ở bên hồng mình ra, đứng dậy mặc quần áo, Sau đó có quay đầu nhìn Dạ Âu Thần một cái.
Có lẽ là do được tính của thuốc cho nên anh ngủ rất sâu, Hàn Minh Thư chớp mắt mấy cái, đứng dậy đi về phải phòng tắm.
Cô nhặt hết mất chiếc quần áo vương vãi trên đất ném vào trong máy giặt. Hàn Minh Thư cảm giác được cơ thể có gì đó không ổn.
Cô đành phải đóng cửa lại kiểm tra một chút, phát hiện ở giữa chân minh có máu tươi,
Mặc dù số lượng máu không nhiều, nhưng cảnh tượng này cũng đủ khiến cô nhìn thấy mà giật mình.
Vẻ mặt Hàn Minh Thư tái nhợt, lót cho mình một miếng băng vệ sinh sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Ban đầu cô mang thai vẫn chưa được ba tháng, mặc dù tối hôm qua cô đã bảo Dạ Âu Thần nhẹ một chút, nhưng Dạ Âu Thần không có nghe cô, những lúc cao trào vẫn không khống chế nổi mình.
Làm sao bây giờ?
Tình huống này có ảnh hưởng gì đến đứa bé không? Trong lòng Hàn Minh Thư sợ hãi muốn chết, nhưng lại không thể nói với Dạ Âu Thần.
Hàn Minh Thư suy nghĩ, đi vào phòng tắm lấy áo khoác, vừa ngay nhìn thấy Tổng An gọi điện cho cô. Dì Tống An….
Hàn Minh Thư giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô vội vàng cầm lấy điện thoại chạy ra ban công bắt máy.
“ Dì Tống.”
Tổng An ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng điệu của cô lo lắng cho nên bà ấy không nói mục đích mình gọi điện đến, ngược lại hỏi: “Sao vậy? Sao giọng điệu lại gấp gáp như vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, muốn nói nhưng lại khó mở miệt thể nhưng nghĩ lại chuyện đã thành như vậy rồi, còn có cái gì mà không thể nói.
Cuối cùng cô chỉ có thể nhắm mắt nói: “Dì Tống, tối hôm qua Âu Thần bị bỏ thuốc.
Nghe vậy, trong lòng Tổng An run lên: “Cháu nói cái gì?”
Bà ấy tức giận đến nỗi vỗ rầm một cái lên bàn: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, bây giờ nó thế nào rồi?”
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Anh ấy không sao rồi, dì Tống đừng lo lắng.
Nghe thấy Dạ Âu Thần không có việc gì, lúc này dì Tổng mới thở phào một hơi.
Vậy “Mặc dù anh ấy không có việc gì, thế nhưng cháu… Hàn Minh Thư do sự nói tình huống của mình ra.
Dì Tổng: “… Vậy cháu còn ngày ngốc ở đó làm gì, nhanh thay quần áo đi, dì đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra một chút
Trước kia Tổng An là một bác sĩ, nếu bà ấy đã nói như vậy, Hàn Minh Thư không dám do dự, sau khi cúp điện thoại xong thì quay về phòng thay quần áo.
Sau khi Hàn Minh Thư thay quần áo hoàn chỉnh xong, cô nhìn thoáng qua Dạ Âu Thần đang ngủ say, anh vẫn duy trì tư thế như vừa nãy không nhúc nhích, nghĩ chắc là do hiệu quả của thuốc khiến anh ngủ say.
Vậy cũng tốt, cô sẽ tranh thủ khoảng thời gian này đến bệnh viện kiểm tra một chút, nếu lúc cô trở về mà anh tỉnh lại, vậy cô sẽ nói cho anh là mình đi siêu thị mua đồ ăn.
Nếu như anh vẫn chưa tỉnh, vậy thì càng dễ làm.
Hàn Minh Thư tiến lên giúp anh đắp kín chăn, khế nói: “Em sẽ về nhanh thôi, anh phải ngoan ngoãn ngủ đó.”
Lông mi người đang ngủ khẽ run lên một cái, nhưng không có phản ứng gì khác nữa.”
Hàn Minh Thư đi ra khỏi cửa, lúc xuống tầng cô gọi điện cho Tổng An, nói mình đã ra khỏi nhà.
“Cháu trực tiếp gọi xe, chúng Tống An gặp nhau ở của bệnh viện Bạch Mai, hiểu chưa?” Trước đây Tổng An đã từng sinh sống ở đây, cho nên Hàn Minh Thư không lo lắng về lời nói của bà ấy, cô gặt đầu nói: “Dì Tống, cháu lập tức gọi xe đây.
Hàn Minh Thư bước nhanh bước chân, nhưng bụng dưới lại ẩn ẩn đau nhức, mà trận chiến tối hôm qua khiến chân cô không đi đường thuận lợi được