Không ngờ tay của cô vừa mới chạm phải Dạ Âu Thần, anh bỗng nhiên xoay người lại dùng sức khổng chế cổ tay trắng tinh của cô, đặt cô trên vách tưởng lạnh lẽo, lạnh giọng cảnh cáo.
“Tác dụng của thuốc mạnh như thế nào vừa rồi em cũng cảm nhận được, nếu như em không ra ngoài.” Mắt anh híp lại, trong đôi mắt thâm thủy lộ ra vẻ sắc bén cùng dục niệm tràn đầy.
Hàn Minh Thư gấp gáp cắn cánh môi một chút.
Ánh mắt Dạ Âu Thần lúc này vừa lạnh vừa rồi, giống như là nhiễm mực. Trên trán của anh nhanh chúng nổi gân xanh, mồ hôi lạnh ứa ra, lực nằm tay cô cũng mạnh hơn rất nhiều. Hàn Minh Thư bắt đầu cảm thấy cổ tay đau, và thức vùng vậy một hồi, nhỏ giọng nói: “Anh làm đau tay em.”
Giọng cô vừa nhẹ vừa min, nghe giống như đang câu dan anh.
Nhưng không được.
Kể cả lý trí của anh bị tàn phá đến mức sụp đổ, anh vẫn nhớ kỹ người trước mặt là người mình muốn dụng tâm thương tiếc, anh không ở trong tình trạng này muốn cô.
Dạ Âu Thần bắt lấy bờ vai cô, dùng hết sức đẩy cô ra khỏi phòng tắm, “Nếu như em còn dám đi vào thì đừng trách anh tối nay không làm em
Hàn Minh Thư còn muốn nói gì đó thì cửa đã đóng sập lại.
Cô đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn cửa đóng lại, vừa rồi vì vội vàng cho nên không cảm thấy lạnh, bây giờ lấy lại tinh thần rồi, cô lạnh đến mức nhịn không được phát run lên,
Nhưng mà quần áo của cô chỉ bị Dạ Âu Thần dính ước một chút thôi, cô đã lạnh đến thế này, còn Da Mục Thậm thì sao?
Trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước.
Hàn Minh Thư bắt đầu với vàng tiến đến gõ cửa: Anh mở cửa cho em đi vào đi
Anh đã trúng thuốc còn không chạm vào cổ chút nào, nếu như có còn phân vân nữa thì có thật là quá đáng.
Mà anh lại cứ dùng nước lạnh dập lửa, Hàn Minh Thư cũng đau lòng, sau khi cô gõ cửa vài cái, văn tay năm cửa mới phát hiện ra Dạ Âu Thần đã khóa cửa từ bên trong.
“Dạ Âu Thần, anh mở cửa đi!”
Lúc nóng nảy, Hàn Minh Thư gọi luôn cả họ cả tên anh.
Vật mà Dạ Âu Thần lúc này đang ngồi dựa vào vách tường, không có chút ý thức nào nữa, chỉ còn lại một điều duy nhất, chính là phải xích minh ở đây, không được làm gì.
Người bên ngoài đang xoay nắm cửa, hét to, nhưng Dạ Âu Thần lại không nghe thấy rõ có nói gì,
Chi biết là nước lạnh thấy xương vẫn luôn chảy xuống, xổi trên người anh.
Anh Thư Hàn Minh Thư đập cửa nửa ngày, nghe được bên trong ngoại trừ tiếng nước chảy cũng không có động tĩnh gì khác, cô trấn định nghĩ nghĩ, tìm chìa khóa trong ngăn tủ.
Cửa phòng vệ sinh có chìa khóa dự phòng, để phòng chuyện ngoài ý muốn.
Cô may mắn chỉ mất một chút thời gian đã tìm được chìa khóa, liền nhanh chóng quay lại mở cửa. Xoay mấy lần cuối cùng của củng mở, Hàn Minh Thư cũng nhìn thấy Dạ Âu Thần ngồi dựa vào tường, sắc mặt tím xanh.
Nhìn thấy bộ dạng này của Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư nói không đau lòng là giả, vẻ mặt cô đại biển, lao vào tắt với nước.
Hàn Minh Thư cúi người xuống, đụng vào bả vai của Dạ Âu Thần, phát hiện cả người anh lạnh buốt, ngâm người trong nước lạnh lâu như vậy, lại thêm được tính của thuốc phát tác, hiện tại chắc chắn anh đang thống khổ không chịu nổi.
Quần áo của anh nặng nề khoác lên người anh,
Hàn Minh Thư chỉ có thể vụng về giúp anh cởi cúc áo, cởi quần áo dính nước nặng nề trên người xuống. Nếu để cho anh dùng nước lạnh thì cũng không phải là không được, nhưng ước chừng sẽ phải ngâm từ tối khuya đến tận sáng sớm.
Hiện tại đang là mùa đông, nếu để anh ngâm nước lạnh đến sáng thì có khả năng anh sẽ bị đông cứng mát.
“Anh nhúc nhích chút, cởi áo khoác này ra Áo khoác bị ngắm nước thật sự là rất nặng, Hàn Minh Thư phải cố hết sức đẩy mạnh vai của Da Mạc Thám.
Dạ Âu Thần mặt không biểu cảm đang ngồi dựa vào tường rốt cuộc cũng mở mắt, ánh mắt sâu kín rơi vào trên khuôn mặt của cô: “Không phải anh đã bảo em đừng đi vào rồi sao?”