Cảnh tượng này khiến Hàn Minh Thư không nhịn được mở to hai mắt nhìn, hét lên với Kiều Trị.
“Cậu đang làm cái gì vậy?”
Kiều Trị dừng động tác trên tay, nhìn thấy Hàn Minh Thư đang đứng ở cửa, vẻ mặt không tốt lắm, anh ta mấp máy môi, nhưng không biết phải giải thích với cô như thế nào.
“Chị dâu, em…
Dạ Âu Thần vẫn luôn im lặng đột nhiên lúc này lại ngước mắt lên, ánh mắt tĩnh mịch rơi vào bộ quần áo mỏng manh trên người Hàn Minh Thư, thấp giọng nói: “Áo khoác của em đâu?”
“Hả?” Hàn Minh Thư không biết vì sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy, cúi đầu nhìn áo ngủ trên người minh.
“Đi mặc áo khoác vào, đừng để bị cảm lạnh”
Khi nói câu nói này, trên trán Dạ Âu Thần chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh, nhìn dáng vẻ của anh giống như đang chịu đựng sự thống khổ rất to lớn.
Hàn Minh Thư cảm thấy cái mũi chua xót, nhưng vẫn nghe lời anh xoay người đi mặc thêm áo khoác. Googre dừng ở bên cạnh chua xót nói: “Giỏi lắm nha Uất Trì Thần, anh như vậy rồi mà vẫn băn khoăn người phụ nữ của anh mặc ít hay nhiều?”
Anh ta thật sự ngày ngốc, rõ ràng là bị hạ thuốc, đau khổ suốt cả đường đi, Kiều Trị cho rằng anh muốn nổ tung, ai ngờ anh vẫn còn tâm trạng kêu Hàn Minh Thư mặc nhiều hơn một chút, đừng để bị cảm lạnh.
Kiều Trị nói xong nhưng lại không nhận được một chút phản ứng, anh ta nhìn qua thì phát hiện thắng nhãi Dạ Âu Thần này lại nhắm mắt lần nữa, đôi môi mòng mím chặt, trạng thái nhìn qua thật là không tốt.
Nhìn bộ dạng này của anh, Kiều Trị thật sự hoài nghi người vừa nãy nói chuyện với chị dâu rốt cuộc có phải Uất Trì Thần hay không? “Anh như vậy là quá bất công đó, tôi đưa anh đi cả một đường, kết quả anh không thèm nhìn tôi một cái, tôi con mẹ nó thật đau lòng mà ”
Kiều Trị không nhịn được oán trách vài câu.
Đại khái là do anh ta quá mức ồn ào, Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng nói: “Nói đủ chưa?”
Kiều Trị: “Hả?”
“Nói đủ rồi thì cút”
Kiều Trị: “… Người anh em này, tôi thật sự muốn cay đầu anh ra xem bên trong có phải toàn phụ nữ hay không anh quá nặng sắc nhẹ bạn. Vừa này chính là tôi cứu anh khỏi tình huống nước sôi lửa bằng, kết quả bây giờ anh vừa qua sông đã rút ván?”
Vừa dứt lời, Hàn Minh Thư đã mặc xong áo khoác quay lại, trong tay cô còn cầm điện thoại di động lại lần nữa đứng trước cửa phòng tắm.
“Kiều Trị, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Anh ấy bị sao vậy? Bị thương sao? Nếu không thì tôi gọi xe cấp cứu nhá?”.
Nhìn bộ dạng sốt ruột của Hàn Minh Thư, Kiều Trị cảm thấy nếu mình không mở mồm giải thích thì Hàn Minh Thư sẽ thực sự gọi xe cấp cứu.
Thế nhưng anh ta phải mở mở miệng giải thích như thế nào? Càng nghĩ, Kiều Trị càng cảm thấy tình huống đã như vậy rồi, vậy thì anh ta cũng không có gì để giấu điểm nữa.
Còn không bằng trực tiếp nói ra cho thoải mái.
Nghĩ đến đây, Kiều Trị nhìn về phải Hàn Minh Thư, mở miệng nói: “Chị dâu, thực ra Uất Trì Thần…
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên đánh gây lời anh ta.
“Không cần gọi xe cấp cứu, anh không sao Nghe vậy, hai người đồng loạt nhìn về phải Da
Mạc Thầm.
Chỉ thấy anh khó khăn ngước mắt, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đầy lo lắng của Hàn Minh Thư.
“Anh không sao.
Kiều Trị: “….
Hạ hạ, không sao mới lạ.
Nhìn bộ dạng này của anh, dược tính của loại thuốc kia rất mạnh, cũng chỉ có người có năng lực khống chế tốt như Uất Trì Thần mới không bị mất ý thức.