Hàn Minh Thư cắn một miếng bánh bông lan bơ. Dạ Âu Thần đang lái xe nhìn qua tấm gương thấy đôi môi hồng nhạt của cô đang bị dính bơ, đôi mắt tối sầm lại.
Nhưng mà Hàn Minh Thư văn chưa phát hiện.
Hơn nữa cho dù phát hiện cô cũng không cảm thấy nó có chuyện gì, loại như bơ thì lúc nào cũng dinh ít nhiều ở ngoài miệng, ăn xong lau đi là được rồi.
Nhưng mà sau khi ăn hai miếng, Hàn Từ bằng dựng nhớ ra gì đó, cô hứng về phải Dạ Âu Thần: “Em biết anh cũng không thích ăn đồ ngọt, nhưng mà cứ không ăn đồ ngọt mãi cũng không được đầu, vì vậy hôm nay em toàn mua đồ ngọt thôi.”
Dạ Âu Thần: “
“
Biết anh không thích đồ ngọt cồn ăn, người phụ nữ này là đang cố ý sao?
Nhưng mà…
Dạ Âu Thần hơi nheo mắt lại, liếc nhìn cô một “Sao em lại biết được sở thích của anh?”
Trong lòng Hàn Minh Thư khẽ thở dài, cô biết sở cái. thích của anh đương nhiên là vì trước dày lúc sống chung với nhau nên biết, nhưng lại không dám nói ra việc sống chung trước đây.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nói tránh: “Em đoán đấy.”
Nói xong, cô sợ Dạ Âu Thần nghi ngờ mình, liền nhanh chóng giải thích: “Mỗi ngày em đều pha cà phê cho anh đều là cà phê đen, đẳng muốn chết, nếu như mà anh thích đường, sẽ bắt em pha lại ”
Câu nói này rất có lý, nếu như căn cứ vào việc này mà suy đoán, cũng không phải là không thể.
Ảnh mắt của anh lướt qua bờ dinh trên môi cô, cô hình như không hề biết, lại còn nói chuyện, cảng không biết bết bơ màu trắng hòa với màu hồng của môi làm cho thị giác của anh bị kích thích như thế nào. phải trước đường giao chính là đèn đỏ.
Sau khi xe dừng lại, Hàn Minh Thư vừa định đưa mắt lên nhìn đèn đỏ còn bao nhiêu dây, không hề nghĩ đến đột nhiên Dạ Âu Thần lại vươn người qua, một tay đỡ lấy đầu cô, trước mắt trở nên tối sầm
Đôi môi lạnh lẽo khô hanh của anh đã áp đến,
Hàn Minh Thư vô thức mà trơn tròn mắt, hô hấp cũng chậm mất nửa nhịp. cảm giác như bơ ở trên môi đã bị người ta liềm đ roi, sau đó hàm răng cô cũng bị mở ra.
Hình như qua rất lâu, lại giống như chưa lâu lắm, Dạ Âu Thần lại quay về, lại đỡ trán của cô, đôi mắt đen thẩm vẫn mang theo vẻ vẫn còn lưu luyến.
“Ai bảo anh không thích ngọt?”
Hàn Minh Thư: “M
Ở trước mặt cô, Dạ Âu Thần liếm mồi mình một cái, cúi đầu mà cười: “Nhưng mà, thực sự rất là ngọt. . truyện kiếm hiệp hay
Hàn Minh Thư chớp chớp mắt, vô thức mà liếm môi mình một chút ngay trước mặt anh, lúc nãy… cô ăn bánh đã dinh bờ lúc nào vậy?
Động tác này lọt vào mắt Dạ Âu Thần, một ngọn lừa không biết ở đâu đến đã bùng lên, mắt nhìn thời gian trên đèn đỏ đã hết rồi, Dạ Âu Thần nheo mắt: “Lúc lái xe không được quyến rũ anh.”
Nói xong ngay lập tức lái xe.
Hàn Minh Thư nhăn mày, xì, lại đổ lỗi lên đầu cô rồi, chẳng qua là cô cũng chỉ ăn một cái bánh bông lan bờ mà cũng là quyền rũ anh sao?
Nghĩ đến vậy, Hàn Minh Thư tức giận mà cắt một miếng bánh bông lan bơ trước mặt anh, mập mở mà nói: “Em ăn cái bánh mình này cũng có thể quyền rũ được anh, câu chủ nhà Uất Trì lại thích em nhiều như vậy hai
Tay Dạ Âu Thần đang nằm vô lăng dừng lại một chút, một lát sau chế giễu một tiếng: “Có phải là không muốn đến sân bay nữa không? Hay là chúng ta chuyển sang đến khách sạn điều
Hàn Minh Thư: ”
Cô ngậm miệng im lặng, giả vờ như lúc nãy mình chưa hề nói gì hết, yên lặng mà ăn tiếp. Đợi khi cô ăn xong một cái bánh bông lan bơ, Hàn Minh Thư đã chán ngấy rồi, nhìn lại một túi đồ ngọt cô mua, ngẫm lại những lời Dạ Mạc Thần vừa nói, nhân tiên nói: “Không phải là anh thích ăn đồ ngọt sao? Thế thì đưa hết cái túi đó cho anh là được rồi.”
Dạ Âu Thần liếc nhìn cô một cái, không nói tiếp.
Từ chỗ này lái xe đến sân bay còn khoảng nửa tiếng nữa, nói xa thì thời gian trôi qua cũng rất nhanh, nhưng mà nói gần, thì tính toán một tí đã nửa tiếng đồng hồ rồi.