Cô nói một cách rất thẳng thắn vô tư, vẻ mặt rất dừng dựng giống như không hề để ý đến chuyện này một tí nào vậy, nhưng mà nhìn thấy có người nói xấu ở sau lưng cô như vậy, Dạ Âu Thần cũng cảm thấy rất khó chịu.
Đây là người phụ nữ của mình, anh làm sao có thể cho phép những người đó nói xấu ở sau lưng cô được chứ? “Anh sẽ không phải vì cô ta nói em một câu, thì anh liền cảm thấy khó chịu đấy chứ?” Hàn Minh Thư nhìn về mặt của anh một cách kỹ càng, nhìn ánh mắt của anh run lên một cái, cô càng hiểu rõ suy nghĩ của anh hon.
“Tuy rằng anh vì em mà cảm thấy như vậy, em rất vui, nhưng mà thật sự không cần phải như vậy đầu, trên đời này có rất nhiều loại người như vậy, chúng ta không là được nhiều đến vậy đầu. Đối với em mà nói, điều quan trọng nhất… chính là anh”
Lời tỏ tình can đảm đến như vậy, đây còn là lần đầu tiên Hàn Minh Thư nói ra lời này.
Cô cũng không ngờ tới, sau khi Dạ Âu Thần mất trí nhớ, vậy mà chính mình sẽ trở nên thẳng thắn đến như vậy.
Bởi vì câu nói này, Dạ Âu Thần trở nên sửng sở, một lúc sau anh nắm chặt tay cô, mười ngón tay siết chặt lại với nhau.
“Câu nói này là do em nói đấy, cả đời này em đều phải nhớ lấy.”
Giọng nói của anh hơi khàn khàn, giống như đã chịu mệt mỏi cả đêm vậy, còn mang theo vài hơi thở cấm dục.
Cả hai người cuối cùng cũng đi xuống từ trên lầu, trùng hợp gặp chủ nhà ở trước cửa.
“Ai da, Anh Thư, muốn dọn ra ngoài ở cùng với bạn trai sao? Chúc mừng hai người nhé.”
Rất bất ngờ, chủ nhà lại vui vẻ mà cười với cô, còn chúc mừng hai người bọn họ nữa, Hàn Minh Thư cười nhẹ, cúi đầu chào chủ nhà: “Cảm ơn sự chăm sóc của có trong khoảng thời gian qua, tôi sống rất tốt trong căn nhà này.”
Này, khách sáo làm gì chứ, hai người đáng với dọn nhà phải không? Nhanh đi đi, trên đường đi chú ý an toàn nhé “Um.”
Sau khi lên xe, Hàn Minh Thư vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Chủ nhà này thật tốt bụng, em chỉ mới thuê không bao lâu thôi, em còn cho rằng cô ấy sẽ cảm thấy không vui nữa chứ. Xem ra, cô ấy trông nghĩ thoảng hơn em nghĩ nhiều.”
Lời nói vừa dứt, điện thoại ở trong túi của Hàn Minh Thư bỗng rung lên, cô lấy ra nhìn một cái, biểu cảm trên mặt đột nhiên thay đổi, cô vô thức mà ngước mắt lên mà liếc nhìn Dạ Âu Thần đang ngồi trên ghế lái.
Trùng hợp lại đụng phải ánh mắt của Dạ Âu Thần, anh đã bắt gặp được sự thay đổi tâm trạng đột ngột của cô, ánh mắt nhìn về phía màn hình di động của cô.
Hàn Minh Thư vô thức mà thu điện thoại lại.
Hành động này khiến cho cô trông có vẻ rất sợ hãi vi làm sai chuyện gì đó, Dạ Âu Thần nhìn cô một cái.
Hàn Minh Thư: “
Hành động khi nãy của cô chắc chắn sẽ khiến cho Dạ Mạc Thám hiểu lầm đấy?
Nhưng mà vào lúc này Tô Cửu lại gọi đến cô, cô lại không thể ở ngay trước mặt Dạ Âu Thần mà tiếp điện thoại được.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Hàn Minh Thư chỉ có thể tiếp nhận cuộc gọi, để ở bên tại mà nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Thưa cô Anh Thư” Giọng nói của thư ký Tô truyền đến từ đầu dây bên kia, một giọng nữ trong trẻo vang lên ở trong chiếc xe yên tĩnh.
Hàn Minh Thư cắn môi dưới, nhỏ tiếng nói: “Thư ký Tô, bây giờ tôi đang ở bên ngoài, có chuyện gì quan trọng không?”
Tô Cửu thông minh như vậy, chắc chắn có thể đoán được ý nghĩa bên trong lời nói của cô.
Hiển nhiên, người ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sau đó liền cười nói: “Không có việc gì quan trọng cả, chỉ là anh của cô nhờ tôi gọi điện hỏi thăm, một mình cô ở nước ngoài có sống tốt không, có cần thêm thứ gì không?”
“Không cần thêm gì nữa, cảm ơn anh ấy đã quan
Bên trong xe rất yên tĩnh, cho dù không mở loa ngoài, cũng có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa Hai người bạn họ.
Sau khi Hàn Minh Thư cúp điện thoại, cô nhìn về phía Dạ Âu Thần: “Là thư ký của anh trai em.”