Anh ta là muốn Uất Trì Thầm nhanh chóng kết hôn với chị dâu sao?
Hàn Minh Thư cũng có chút bất ngờ, nhưng mà rất nhanh đã phản ứng lại, nhịn không được mà cong môi: uỷ tử của anh Trạch, tôi hiểu được. Anh là muốn tôi kết hôn với anh ấy, hoàn toàn chặt đứt tơ tưởng của em gái anh, đúng không?”
Đoan Mộc Trạch không nói tiếp, nhưng ánh mắt và biểu cảm thì ngầm thừa nhận.
“Vậy anh Trạch kỳ vọng quá cao vào tôi rồi, anh ấy thực sự là có tình cảm với tôi, nhưng mà dù sao cũng đang mất trí nhớ, muốn bây giờ chúng tôi kết hôn, đừng nói là anh ấy có thể không đồng ý, cho dù là bản thân tôi cũng sẽ không đồng ý.”
Nghe lời này, Đoan Mộc Trạch nhíu mày, ánh mắt khó hiểu mà nhìn cô.
“Trước giờ anh chưa yêu ai đúng không?” Hàn Minh Thư nhìn chằm chằm vào anh ta, thân nhiên mà giải thích: “Anh ấy là người đầu tiên tôi yêu, tôi không đồng ý làm chuyện như vậy trong lúc anh ấy đang mất trí nhớ.”
Kiều Trị: “Tại sao vậy chị dâu, lúc trước Uất Trì Thậm chưa mất trí thì không phải hai người đã sắp kết hôn rồi sao? Tại sao bây giờ anh ấy mất trí nhớ, chị lại không đồng ý nữa?”
Đúng vậy, tại sao?
Đoan Mộc Trạch nghĩ mãi cũng không hiểu,
Hàn Minh Thư rũ mắt nhìn đầu ngón tay của mình.
“Tôi không bị mất trí nhớ, cho nên tôi không biết cảm giác khi bị mất trí nhở là như thế nào, nhưng Nếu có một ngày tôi tỉnh dậy và thấy rằng tôi thậm chí không biết mình là ai, cũng không biết những người xung quanh, như vậy chắc chắn tôi sẽ rất bất lực”
Giọng điệu của cô nghe rất lạnh nhạt, nhưng Kiều Trị lại rất lo lắng.
“Cho dù có người vẫn luôn chăm sóc tôi, nói cho tôi biết tôi là ai, anh ta là ai, mọi thứ tôi có đều do người khác sắp đặt rõ ràng, tôi nhìn thấy một người, không biết người này là ai, phải do người khác nói cho thì mới biết, một cuộc sống như vậy, các người muốn
Nói xong, cô ngẳng đầu nhìn trực diện vào Lâm Tuyết Chi và Đoan Mộc Trạch. Ánh mắt của cô sạch sẽ ôn nhu, không một chút tạp chất, cảm xúc bên trong đã nói rõ ràng.
Thế là, Đoan Mộc Trạch và Kiều Trị liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy bên trong mắt của đối phương ba chứ không nguyên ý
Cuộc sống rõ ràng bị người ta sắp xếp, nếu như bản thân mình tỉnh táo, ai mà muốn chứ?
Trừ khi là bị mất trí nhớ đến tình trạng không nhớ bất cứ một thứ gì.
“Vốn dĩ anh ấy bị mất trí nhớ đã rất là thê thảm rồi, nếu như tôi còn bắt é anh ấy kết hôn, như vậy chẳng phải là càng đáng thương hơn sao? Không còn một chút bản ngã nào.”
Bỗng nhiên Kiều Trị biết vì sao ngay từ đầu cô không nói ra thân phận của mình rồi.
“Chị dâu nhỏ, chị thật là dụng tâm lương khổ, ô ô ô, em rất cảm động.
Nói xong, Kiều Trị giả vờ che mặt khóc rống lên, sau đó còn ngã vào người Đoan Mộc Trạch ở bên cạnh.
Mặt của anh ta trực tiếp dựa vào bả vai của Dạ Âu Thần, vẻ mặt Đoan Mộc Trạch thay đổi máy phần: “Đừng có dựa vào tôi.” Ô ô ô, tôi cảm động, anh thì sao?”
Đoan Mộc Trạch: “..
Anh ta kim nén tính khí của mình, cong môi, vẻ mặt yêu nghiệt nhìn Kiều Trị nói: “Còn dưa nữa, có tin tôi bắt anh chịu trách nhiệm không?”
Kiều Trị:
Anh ta sửng sốt nửa dây, sau đó lập tức ngồi thẳng dậy, không nói lên lời.
“Đệt, anh độc ác vậy? Không phải chỉ có dựa vào bả vai anh một chút thôi sao? Anh đâu cần phải ghê tờm tôi như vậy?”
Đoan Mộc Trạch cười nhạo: “Rốt cuộc là ai ghế tom ai?”
Hàn Minh Thư ở bên cạnh nhìn: “… Các người có đang nghe tôi nói không?”
“Có có có!” Kiều Trị lập tức gật đầu, ngồi thẳng người dậy: “Vậy thì chị dâu, tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
Hàn Minh Thư nhìn về phí Đoan Mộc Trạch: “Anh yêu cầu tôi nhanh chóng kết hôn với anh ấy, tôi không đồng ý với anh được, hơn nữa nếu như kết hôn mà em gái anh có thể cắt đứt tình cảm được thì đã chẳng có chuyện hôm Nghe vậy, Đoan Mộc Trạch nhíu mày “Vậy cô có đề nghị gì tốt hơn.”