Ngày hôm qua Đoàn Mộc Tuyết chắc đã biết được chuyện xảy ra ở văn phòng, thực sự là tức muốn chết, cô ta không biết Hàn Minh Thư đến công ty bao lâu, đã phát triển với Dạ Âu Thần đến mức độ nào rồi.
Chắc anh Thần không nhớ cô ta nữa chứ? Nếu không thì cô ta sẽ không ngồi ở đây đâu.
Vừa nghĩ đến đây, Đoan Mộc Tuyết tức giận nói: “Thì sao cơ chứ? Cô nói tôi dựa vào thân phận con gái nhà Đoan Mộc để tiếp cận anh ấy, vậy thì cô cũng vào công ty còn gì, dựa vào thân phận chức vụ trong công ty mà tiếp cận anh ấy, cô còn dám nói tôi hả?”
Hàn Minh Thư mim cười: “Tôi là dựa vào năng lực của bản thân, thông qua hàng loạt tuyển chọn mà vào làm nhân viên, còn cô thì sao?”
Đoan Mộc Tuyết: “
““
“Cho dù bằng cách nào đi nữa, dù sao cô cũng vào được, cũng cùng mục đích với tôi ”
Nghe lời này, Hàn Minh Thư không nhịn được mà cười một tiếng, lắc đầu: “Cô sai rồi, mục đích của tôi không giống cô
Nói xong cô ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Đoan Mộc Tuyết, sửa chữa lại: “Tôi là đến để giúp anh ấy tìm lại trí nhớ, còn cô, là cướp người.”
Cô bình tĩnh lại một chút, sau đó lại nói: “Là loại trái với đạo đức Đoan Mộc Tuyết tức giận đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, đi vào trong phòng, muốn cãi nhau với Hàn Minh Thư, nhưng nhìn thấy cô bình tĩnh, trong ảnh mắt và khuôn mặt đều mang theo nụ cười nhạt, trái lại với bộ dạng hổn hển của mình. Vừa so sánh vậy, Đoan Mộc Tuyết chỉ có thể làm cho bản thân tỉnh táo lại, lạnh lùng nói: “Cái gì mà trái với đạo đức? Tôi đã sớm nói qua rồi, cô căn bản chưa tổ chức hôn lễ với anh ấy, các người không phải vợ chồng, tôi chỉ là cạnh tranh công bằng với cô mà thôi.”
Nghe thấy vậy, Hàn Minh Thư biết hai người bọn họ không có cùng suy nghĩ.
Thế giới quan của Đoan Mộc Tuyết thực sự kém rất nhiều so với cô, trong mắt Đoan Mộc Tuyết, chỉ cần cô chưa kết hôn với Dạ Âu Thần, cô ta sẽ có thể tranh giành, hơn nữa còn là cạnh tranh công bằng.
“Nếu như cô đã nghĩ như vậy, vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa rồi. Cô đến tìm chị Lâm đúng không? Bây giờ chị ấy không ở đây, phiến cô ra ngoài đợi, muộn hơn tí nữa lại quay lại.
Hàn Minh Thư không do dự mà ra lệnh đuổi khách.
Đoan Mộc Tuyết
Cô ta nhìn quanh, lạnh lùng “Nếu như chị ấy đã không ở đây, vậy tôi sẽ ở đây đợi chị ấy, đợi chị ấy đến rồi nói:
Nói xong, cô ta trực tiếp ngồi xuống ghế số phá, bộ dạng như xem chính mình là chủ nhân của chỗ này vậy, đột nhiên còn nói một câu: “Cô rót cho tôi ly trà
Hàn Minh Thư:
Cô ta không phải là gọi mình đi? Bảo mình rót trà cho cô ta?
Hàn Minh Thư không nhúc nhích, tiếp tục chỉnh sửa tài liệu của mình.
Đoan Mộc Tuyết ngồi đợi cả buổi, không thấy đưa trà cho mình, liền đứng lên: “Cô tỏ thái độ gì thế hà? Tôi nói cô rót trà cho tôi cô không nghe thấy hả?”
Hàn Minh Thư ngẩng đầu, cười lạnh: “Tại sao tôi phải rót trà cho cô? Cô là khách của công ty chúng tôi sao? Có hẹn trước không? Nếu không có hẹn trước thì không nằm trong phạm vi công việc của tôi.”
Lời này làm cho Đoan Mộc Tuyết đứng bật dậy, hổn hển mà nhìn cô, cô ta nhịn không được mà cười nói: “Thật là nhanh mồm nhanh miệng mà, tôi thực sự đã xem thường có quá rồi.”
Nghe vậy Hàn Minh Thư trả lời một “Cô cũng thể tôi cũng xem thường đã mặt của có quá rồi
Đoàn Mộc Tuyết: ”
Còn nói thêm gì nữa cô ta sẽ bị đối phương làm cho tức chết mất, trước đây đã từng nói chuyện qua một lần, nhưng tại sao lúc đó lại không phát hiện ra cô có tài chọc giận người như thế?
Bây giờ bị cô chọc tức cho không có cách nào phản bác lại, thực sự muốn và lên mặt cô.
Đoan Mộc Tuyết đang suy nghĩ, chị Lâm đã quay trở lại, cô vừa tiến vào phòng làm việc liền nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết còn có chút sửng sốt, sau đó rất nhanh đã phải ứng lại.
“Đây là cô Đoan Mộc đúng không?” Đoan Mộc Tuyết cũng nhìn thấy chị Lâm, lập tức đứng trước mặt cô ấy, ông cụ Uất Trì nói đã bảo người này sắp xếp công việc cho bản thân, vậy chứng tỏ quyền hành của cô ấy ở trong công ty này rất lớn, hơn nữa cô ấy còn là thư ký của anh Thần, vì vậy cô ta phải lấy lòng người này mới được, vì vậy Đoan Mộ Tuyết lộ ra dáng tưới cười “Chị thư ký, xin chào, sau này cứ gọi em là Tuyết là được.”
Chị Lâm: “.”