“Bây giờ đang trong giờ làm việc.
Dạ Âu Thần bị đẩy ra, đôi mắt yếu ớt mà nhìn cô.
Hàn Minh Thư lui về phía sau hai bước: “Trước đây anh nói với em, đang trong giờ làm việc không được quyền rũ anh, sau đó anh nói em không được như vậy, em đi ra ngoài trước đây!”
Nói xong, cô cũng không quan tâm Dạ Âu Thần phản ứng như thế nào, bước ra ngoài.
Ra khỏi phòng làm việc, Hàn Minh Thư cảm nhận được một cảm giác mát lạnh đập vào mặt, vội vàng chạy đến nhà vệ sinh bên cạnh.
Sau đó Hàn Minh Thư nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gương, điểm chết người nhất là trên cổ còn có một vết hồng rất rõ ràng.
Hàn Minh Thư đưa tay chà đi, vết hồng cũng không mất đi,
Thực sự là muốn điên rồi.
Rõ ràng biết hôm nay cô không mặc áo cao cổ, lại có thể lưu lại dấu này trên cổ.
Bây giờ trên tay cô không có phần phủ hay là che khuyết điểm gì đó, cuối cùng chỉ có thể thả tác xuống vai, vừa vặn che di đứa vết hồng kia.
Đợi sau khi chỉnh sửa xong, Hàn Mộ Từ mới bước đi rất thiếu tự tin mà đi về phòng thư ký
Trong phòng thư ký, chị Lâm đang gọi điện thoại, lúc Hàn Minh Thư đi vào trong phòng, cô ấy còn không thèm nhìn qua, Hàn Minh Thư thầm vui mừng, bước nhanh quay về chỗ ngồi của mình, mở túi tìm kem che khuyết điểm gì đó.
Cô vừa mới lấy bút che khuyết điểm ra, chị Lâm bên kia cũng đã cúp điện thoại, sau đó cô ấy đứng dậy cầm một phần tài liệu đi về hướng Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư thấy vậy, chỉ có thể giấu bút che khuyết điểm đi, sau đó giống như học sinh gặp giáo viên vậy, lưng ngồi rất thẳng, đặc biệt ngoan ngồi ở đó mà nhìn chị Lâm.
“Anh Thư” Chị Lâm gọi cô một tiếng, không biết có phải là Hàn Minh Thư cảm nhận sai hay không, cảm thấy tiếng gọi kia của cô ấy hình như đặc biệt thêm ngữ điệu.
Lưng cô lại càng thẳng hơn nữa, cười cứng đờ mà nhìn chị Lâm, lỗ tại cũng đỏ hết lên.
“Chị Lâm, có chuyện gì cần căn dặn hàn
Chị Lám cười mỉm chi mà đưa tài liệu đặt trước mặt cô “Phiên em đưa phần tài liệu này xuống dướI tăng với, nhân tiện nói cho bọn họ là chiều này tan rồi, bảo bọn họ tăng tiến độ lên, nếu như không kịp thì tháng này không có tiền thưởng đâu.”
Hàn Minh Thư gật đầu như gà mổ thóc: “Em biết rồi.”
Chị Lâm mim cười, sau khi để tài liệu xuống chuẩn bị rời đi. Hàn Minh Thư mới thở phào một hơi, xem ra chị Lâm cũng không phải là một người nhiều chuyện, cô cũng đỡ phải giải thích…
Nhưng mà chưa kịp xuôi khí, chị Lâm đột nhiên xoay người, đôi mắt cong lên mà nhìn chằm chằm cô.
“Anh Thư à, em với tổng giám đốc.
Hàn Minh Thư lại ngồi thẳng lưng một lần nữa, căng thắng mà nhìn chị Lâm.
Bộ dạng này của cô, làm cho chị Lâm không nhịn được mà bây cười: “Đừng căng thẳng như thế, người trẻ tuổi mà, chị hiểu được.”
Khóe miệng Hàn Minh Thư giật giật, không biết phải trả lời cô ấy như thế nào.
“Chỉ là chị cũng không ngờ đến, tốc độ của em lại có thể nhanh như vậy”
Nói xong chị Lâm ngồi xuống bên người cô, cười hì hì mà nói: “Chị Lâm có thể tò mò một chút được không? Lúc trước lúc em chưa đến, tổng giám đốc con không thèm để ý đến phụ nữ, em làm sao có thể đoạt được người ta nhanh như thế? Hơn nữa,
Cảnh tượng trong văn phòng vừa nãy, mặc dù cô ay vô tình nhìn thấy, nhưng lại nhìn ra được, người chủ động là Dạ Âu Thần.
Đây mới là điều mà chị Lâm cảm thấy kỳ lạ, việc tổng giám đốc chủ động như vậy thật quá dọa người rồi, hơn nữa lại mang bộ dạng không sợ bị người khác phát hiện.
Ngược lại Hàn Minh Thư lại lo sợ, như là sợ bị người ta nhìn thấy.
Đầu óc chị Lâm xoay mòng mòng, đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm nay ông cụ đến công ty, cô ấy liền bừng tình mà trừng lớn mắt: “Hôm nay ông cụ đến công ty, chẳng lẽ là…”
Đều đã bị bắt gặp hết rồi, Hàn Minh Thư cũng không muốn cứ phủ nhận, chỉ có thể gật đầu: “Vâng, ông ngoại của anh ấy là vị chuyện này mà đến, chị Lâm, em không muốn những người trong công ty biết, chị có thể đồng ý với em không?”