Dạ Âu Thần tiện đà nói: “Cháu ngoại của ông không phải là một động vật máu lạnh vô tình vô nghĩa, thích một người là chuyện rất bình thường, cũng không bị ai mê hoặc”
Anh dùng vẻ mặt và thái độ rất nghiêm túc nói những lời này với Uất Trì Thần, nếu như anh không thèm để ý, hoặc là phủ nhận hay là giải thích, Uất Trì Thần còn có thể cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng. Nhưng bây giờ thì sao?
Dạ Âu Thần nghiêm túc nói chuyện này với mình như vậy, còn lấy ví dụ của ông ta lúc còn trẻ.
Điều này nói lên điều gì?
Đứa cháu ngoại này của ông ta rất nghiêm túc.
Nghĩ đến đây, Uất Trì Thần coi trọng vấn đề này, phút chốc đứng lên, chăm chú nhìn Dạ Âu Thần.
“Là ai? Rốt cuộc là ai có thể khiến cháu có thái độ này?”
Là ai? Trước mắt Dạ Âu Thần rất dễ dàng hiện lên khuôn mặt của Hàn Minh Thư, đặc biệt là cặp mắt sạch sẽ kia.
Ấn tượng của Dạ Âu Thần đối với cô vẫn rất sâu sắc, mặc kệ cô làm chuyện gì.
Thấy Dạ Âu Thần không nói lời nào, Uất Trì Thần khẩn trương lên: “Cho nên những gì người khác nói đều là sự thật sao? Cháu thực sự cho cô gái đó một ưu ái đặc biệt? Để cô ấy tự do ra vào văn phòng của cháu sao?”
Dạ Âu Thần ngước mắt, trong mắt tối đen.
“Ông ngoại, những lời này đều là Đoan Mộc Tuyết nói cho ông?”
“Cháu không cần để ý những lời này là ai nói, chỉ cần kết quả đều giống nhau là được. Cháu thật sự có người ở bên ngoài, chẳng trách… Mấy hôm trước luôn không về nhà ăn cơm với ông ngoại, chẳng trách cháu không muốn đính hôn!”
Thấy giữa lông mày ông ta mơ hồ có vẻ tức giận, Dạ Âu Thần hời hợt nói một câu.
“Cháu không muốn đính hôn việc này không liên quan đến người khác, cho dù không có cô ấy, cháu cũng sẽ không ở bên Đoan Mộc Tuyết.
Tình cảm cô ta cho bản thân anh, rất không thoải mái.
“Hừ, cháu cho rằng ông tin những chuyện ma quỷ này của cháu sao?”
Uất Trì Thần lập tức ra lệnh cưỡng chế: “Ngày mai cháu nhanh đuổi người phụ nữ kia ra khỏi công ty cho ông, không cho phép cô ta ở lại nơi đó, người nhà Uất Trì ông là tùy cho người nào cũng có thể leo lên sao?
Cháu cũng không xem xem đối phương là ai, gia cảnh như nào, lỡ như là ham tài sản địa vị của cháu 1n sao? Cháu còn trẻ, nghe lời ông ngoại, ngày mai sa thải đối phương, cho cô ta một khoản tiền, bảo cô ta đừng quấn lấy cháu nữa”
Lời nói này…
Hơi thở quanh thân Dạ Âu Thần lạnh xuống, không vui: “Cô ấy không phải loại người này.”
Uất Trì Thần hừ lạnh một tiếng: “Ông ngoại cháu đã lớn tuổi như vậy rồi, người gặp qua còn nhiều hơn muối cháu từng ăn, loại con gái mới vào công ty này đại đa số đều là tham mộ hư vinh, bọn họ cái gì cũng chưa từng trải qua, bối cảnh gì cũng không có. Chỉ muốn leo lên cành cao, cháu là ngốc mới có thể bị loại phụ nữ này mê hoặc, ngày mai liền đuổi cô ta ra khỏi công ty cho ông!”
Thái độ của Uất Trì Thần rất cứng rắn.
Dạ Âu Thần rũ mắt xuống, mi mắt che lại con ngươi đen tối của anh, đồng thời cũng thu lại lệ khí nơ[email protected] đáy mắt anh.
Cho dù là ông ngoại, nhưng nói người phụ nữ của anh như vậy vẫn khiến anh cảm thấy không thoải mái.
Anh tin tưởng ánh mắt của mình, người phụ nữ mình coi trọng thế nào cũng không thể là loại người đó.
“Ông ngoại nói với cháu, cháu có nghe không?”
Dạ Âu Thần ngẩng đầu, ánh mắt tối đen: “Nếu cháu không đuổi thì sao?”
“Cháu!”
Uất Trì Thần nhìn sang, vừa lúc chống lại ánh mắt đen kịt không gợn sóng, trong lòng cả kinh.
Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy ánh mắt này của cháu ngoại mình.
Âm trầm, lạnh lùng, sâu thẳm, giống như vực sâu vậy.