Nếu bây giờ cô đi lên, nhất định sẽ phải chạm mặt với Đoan Mộc Tuyết, trước đây hai người đã từng gặp nhau.
Nếu như bây giờ gặp mặt thì có ta nhất định sẽ nhận ra mình.
Trước đây khi Dạ Âu Thần chưa mất trí nhớ, Đoàn Mộc Tuyết có suy nghĩ muốn cướp người yêu của người khác, huống chi Dạ Âu Thần bây giờ đã mất trí nhớ?
Nhìn thấy cô, cô ta nhất định sẽ nói với Uất Trị về hoàn cảnh của mình, đám người này… cố tình xóa đi những thứ đó, nhất định là cùng một giuốc.
Nếu như không gặp…
Gặp… hay không đây.
Cuối cùng, Hàn Minh Thư nghiến răng nghiến lợi rồi vẫn ấn nút thang máy.
Gặp thì gặp thôi, cử né tránh mãi cũng không phải là cách tốt.
Điều quan trọng nhất là cô cũng không trồn tránh được mãi, nếu hôm nay Đoan Mộc Tuyết đã tự mình đến, vậy cũng nên đi gặp cô ta rồi.
Nhìn thấy con số trên thang máy dần dần tăng lên, lòng Hàn Minh Thư càng bình tĩnh hơn.
“Cô chủ Đoan Mộc Tuyết, cẩn thận, mời cô theo tôi đi bên này.”
Lễ tân đưa Đoan Mộc Tuyết đến văn phòng của Dạ Âu Thần. Trong lúc đó, họ tình cờ gặp chị Lâm từ phòng thư ký đi ra.
“Chị Lâm, vị này là cô Đoan Mộc Tuyết có chủ của tập đoàn Đoan Mộc. Cô ấy sắp tới tìm tổng giám đốc của chúng ta.
Nhà Đoan Mộc Ư?
Chị Lâm liếc nhìn Đoan Mộc Tuyết, cô ta cũng kênh kiệu nhìn lại cô, như không coi cô ra gi.
Tại sao gần đây sao lại nhiều người nhà Đoan Mộc đến tìm tổng giám đốc như vậy? Tuy rằng trong lòng còn chút nghi ngờ, nhưng dù sao giữa hai nhà cũng có mối quan hệ với nhau, chị Lâm tự nhiên cũng không có ngăn cản, gật đầu: “Được, tôi biết rồi, đưa cô ấy vào di.
Khi Đoan Mộc Tuyết đi vào tìm Dạ Âu Thần, Dạ Âu Thần đang đứng suy nghĩ xa xăm trước cửa sổ kinh sát đất, tăng này rất cao, đứng ở đây, anh gần như có thể nhìn thấy thành phố mà rất nhiều người khác không thể nhìn thấy
Nhưng trong lòng anh lại rất hoang mang.
Tất cả những điều này đều vô cùng xa lạ với anh, nhưng Hàn Minh Thư lại cho anh cảm thấy một cảm giác rất khác lạ.
Nếu ông ngoại khăng khăng muốn anh đính hôn với Đoan Mộc Tuyết, vậy thì lời đề nghị của Kiều Trị…… có vẻ cũng khá tốt. Mặc dù đối với anh mà nói, anh cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy.
Người mà Dạ Âu Thần anh muốn, dù là ai cũng không thể ngăn cản anh.
Điều anh không muốn, cũng không ai có thể ép buộc anh.
Đang suy nghĩ miên man, thì nghe tiếng cửa phòng làm việc bị gõ, Dạ Âu Thần hoàn hồn trở lại, lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Nhưng anh không quay đầu nhìn lại nên
không biết người đi vào là ai.
Sau khi Đoan Mộc Tuyết bước vào, cô ta nhìn thấy Dạ Mạc Thậm đang đứng quay lưng về phía họ trước cửa sổ sắt đất, cô ta liếc nhìn lễ tân, ra hiệu cho lễ tân đi ra ngoài trước
Cô gái ở quây lễ tân chớp mất rồi đi ra
ngoài. Sau khi cửa được mở ra, sự yên tĩnh vận luôn kéo dài, Da Mạc Thầm khẽ cau mày, chẳng lẽ không phải chị Lâm, hay Hàn Minh Thư
Ngay khi anh định quay đầu lại, một cơ thể mềm mại đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh, bàn tay mềm mại trực tiếp ôm lấy eo anh, cùng lúc đó một mùi hương xa lạ bất ngờ xộc vào trong mũi của anh.
Hơi thở kỳ lạ này…..
Con người Dạ Âu Thần đột ngột co rút, cơ thể phản ứng nhanh chóng, trực tiếp kéo đôi tay đó rồi đấy cô ta ra
“Anh Thậm…… A