Chị dâu nhỏ và anh Uất Trị Thâm trước đây cũng đã từng là người yêu của nhau hay sao?
Chết tiệt
Kiều Trị đột nhiên cảm thấy thế giới bằng dưng thay đổi rất nhiều, chị dâu nhỏ vậy mà trước đây đã từng là người yêu cũ của anh Uất Trì Thần, anh ta cảm thấy mình như thể là đã bỏ lỡ đi rất nhiều chuyện mà mình không hề hay biết vậy.
Thảo nào mà một người đối với tất cả các phụ nữ đều dùng cái bộ dạng mất nhằm mặt mở, thấy như không thấy của Uất Trị Thâm, duy nhất chỉ có đối với chị dâu nhỏ là hoàn toàn khác mà thôi.
Kiều Trị điên cuồng gõ chữ trả lời lại tin
nhân của cô. Tiểu Trì Trì: Tôi vậy mà đã đoán đúng rồi hay sao? Cô và anh Uất trước đây thực sự đã từng là người yêu của nhau hay sao? Vậy trước đây hai người làm sao mà quen biết nhau được hả? Tại sao sau đó lại xảy ra nhiều chuyện đến như vậy hả? Còn cô nữa, làm nào mà cô tìm được anh ấy hả?
Nhìn thấy những câu hỏi này, Hàn Minh Thư gần như có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng của Kiều Trị bên đầu kia đang vô cùng điên loạn, thế nên cô mới gõ một câu: Hôm nay cũng đã muộn lắm rồi. Ngày mai chúng ta hẹn một thời gian nào đó, tôi sẽ từ từ kể hết cho anh
Tiểu Trì Được, được, được, chị dâu nhỏ, buổi trưa ngày mai tôi đến công ty để tìm cô nhé.
Hàn Mặc Ừm. Sau khi hai người đạt được thống nhất xong, Hàn Minh Thư liền tất điện thoại di động và bắt đầu đi nghỉ ngơi.
Còn về phần Kiều Trị, ngay khi anh ta vừa định quay trở lại phòng bao thì Uỷ Trị Thâm đã gửi một tin nhân lại cho anh ta, với vỏn vẹn một vài từ
Biết rồi và cảm ơn
Chặc, Kiều Trị nhếch miệng lên chặc một cái, vừa định gõ vài từ để chế nhạo anh, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vài lần thì anh ta bỗng dưng dừng tay lại.
Đột nhiên trong vài giây thôi, anh ta cảm thấy như thế mình vừa phát hiện ra một bí mật vô cùng to lớn vậy, he he he……….
Ngày hôm sau.
Hàn Minh Thư vừa mới tan làm thì liên gặp ngay Kiều Trị đang đứng ở trước cửa phòng thư ký đợi cô, anh ta nhìn cô với cặp mất hết như một con chó con: “Chị dâu nhỏ à, cuối cùng thì cô cũng đã đi ra rồi, tôi đợi lâu lắm rồi đấy hic hic hic.”
Hàn Minh Thư: “.
Kiều Trị: “Đi thôi nào, tôi mới chị dâu nhỏ đi ăn nhà hàng. Sau đó chúng ta sẽ từ từ vừa nói chuyện, vừa ăn uống nhé.”
Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, sau đó lại nói: “Tôi phải đi nói với anh ấy một tiếng trước, nếu không thì…..
“Nói cái gì cơ? Nếu mà để anh Uất Trì Thầm biết là chị ra ngoài cùng với tôi, thì anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý đầu, đi thôi, đi thôi, đi thôi.”
Nói xong, Kiều Trị cũng không thèm quan tâm ba bảy hai mươi mốt, trực tiếp nắm tay cô
và kéo tháng ra bên ngoài.
Hàn Minh Thư chưa kịp nói thêm gì nữa thì đã bị anh ta kéo vào trong thang máy rồi. Chị Lâm từ phòng thư ký bước ra, nhìn thấy một màn này cũng vô cùng ngoài ý muốn.
Minh Thư này sao lại thân thiết với Kiều Trị đến như vậy hả?
Nhưng mà, suy nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và tổng giám đốc, thì điều đó có vẻ cũng dễ hiểu.
Hàn Minh Thư trực tiếp bị Kiều Trị đẩy lên xe, sau đó đi thắng tới một nhà hàng, anh ta còn đặc biệt đặt một phòng bao vô cùng tinh xảo.
Sau khi bước vào, Hàn Minh Thư mới phát hiện ra đây là một nhà hàng chay. “Chị dâu nhỏ, hình như cô không ăn được nhiều dầu mỡ. Cái nhà hàng lần trước mà chúng ta đến nhiều dầu mở quá, chị dâu nhỏ còn nón cá ra hết. Nên hôm nay, tôi đặc biệt tìm đến cái quán ăn chay này. Chị dâu nhỏ à, cô đừng lo lắng, một lát nữa chúng ta cứ từ từ ăn, rồi từ từ nói chuyện.
Anh ta đối với quá khứ của Uất Trị Thâm
thực sự là cực kỳ tò mò
Đặc biệt là đối với cái chuyện, anh vậy mà trước đây lại có người yêu nữa chứ.
Hàn Minh Thư: “…..
Đột nhiên, cô cảm thấy…… hình như cũng không còn gì để nói nữa.