Dạ Âu Thần nghiêm mặt nói: “Không phải ông ngoại bảo cháu cảm miệng sao?”
Uất Trì Thần thiếu chút nữa bị anh làm tức chết, ôm chặt lấy ngực nói: “Thằng nhóc thổi này, cháu là muốn chọc cho ông ngoại tức chết mới chịu phải không.
Ông ta vừa than thở, vẻ mặt vừa lộ rõ vẻ
đau đớn.
Dạ Âu Thần cảm thấy bất đắc dĩ, vươn tay bóp lấy thái dương đau đớn của mình: “Quản gia vừa rồi gọi điện thoại, không phải nói ông đã trở về phòng rồi à? Vì sao bây giờ lại xuống đây?”
Nghe thấy vậy, Uất Trì Thần mới nhận ra mình bị bại lộ rồi, vội vàng ngồi thẳng dậy rồi nói: “Thế nào? Ông không nói như vậy, châu còn biết đường mà về sao?”
Dạ Âu Thần: “Ông ngoại, cháu sẽ không định hòn với Đoan Mộc Tuyết
“Cháu nói cái gì? Ông ngoại giúp cháu sắp xếp cuộc hôn nhân này là tốt nhất, nhìn kĩ vào đi, chỉ có gia cảnh và tư cách của Đoan Mộc Tuyết mới xứng với cháu, nếu không kết hôn với con bé, cháu muốn sống cô độc cả quãng đời còn lại sao?”
Cô độc cả quãng đời còn lại? Không. Da Mạc Thầm nhớ tới bộ dáng của Hàn Minh Thư, chút địch ý giữa lông mày anh mới tiêu tán đi một chút: “Dù sao thì cháu cũng sẽ không đính hôn với cô ta, cho dù ông ngoại có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa, hơn nữa sự nghiệp của cháu không cần phải dựa vào phụ nữ. Nếu ông ngoại cảm thấy cháu phải dựa vào phụ nữ mới có thể gầy dựng sự nghiệp, vậy thì ông ngoại… có thể lại tiếp tục tìm một người thừa kế khác.
Anh không có hứng thú với gia tài bạc triệu này.
Uất Trì Thần sững sờ, trừng lớn mặt nhìn Dạ Âu Thần không thể tin được, sau khi anh nói những lời này một cách thờ ơ, dường như ông ta nhìn thấy một bóng người khác. Dáng người này nhỏ nhắn, tuy rằng bả vai gầy yếu, nhưng lưng rất thắng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng hào sáng và mạnh mẽ “Con sẽ không đính hôn với người đó, cho dù cha có nói bao nhiều lần, con cũng sẽ không định hôn, con căn bản không thương người đó, tại sao cha lại muốn con đỉnh hôn với anh ta? Cha, nếu cha ép con gái của cha lấy một người mà con không thương con thà chết trước mặt cha ngay bây giờ
Lúc đó Uất Trì Thần bị những câu nói của con gái làm cho tức đến mức suýt rơi nước mắt, dù sao cũng là con gái ruột của ông ta, vậy mà lại dám nói những lời muốn tự tử trước mặt ông ta thật khiến ông ta tức chết.
“Con bé ngốc này, cha sẽ làm hại con sao? Cha yêu cầu con đính hôn với cậu ta cũng là vì suy nghĩ cho tương lai sau này của con, con không có anh trai hay em trai gì cả, về sau cả nhà họ Uất Trì này đều thuộc về con
“Nếu không thể để cho con ở bên người mà con thương, cho dù cha có cho con tất cả tài sản của nhà họ Uất Trì thì con cũng không muốn Huống hồ con có khả năng tự mình gánh vác chuyện này, vậy tại sao phải dựa vào người khác?”
Năm đó, mẹ của Da Mạc Thâm, cũng là con gái của ông ta Uất Trì Tâm, cũng đã nói những lời như vậy trước mặt ông ta.
Không ngờ vài năm sau, con trai của cô cũng có tính cách giống cô như đúc.
Đây là tạo nghiệt gì thế này?
Nghĩ đến Uất Trì Tâm, ánh mắt Uất Trì Thần trong nháy mắt trở nên già đi rất nhiều, đôi khi ông ta cảm thấy mình cứ để mặc đứa trẻ này đi, dù sao thì ông ta cũng già rồi, không thể quản được nữa.
Nhưng mà nghĩ đến rằng mình quả thực đã già, cũng không sống được bao nhiêu năm nữa, ông ta liên cảm thấy không thể cử để bọn chúng tiếp tục như vậy.
Uất Trị Kim cũng thường xuyên hối hận vì năm đó ông ta đã không ngăn cản Uất Trì Tâm, nếu không đứa con quý giả Tâm Nhi của ông ta sẽ không chết. Nghĩ đến điều này, Uất Trì Thần càng quyết tâm không thể để cho anh khư khư cổ chấp như vậy nữa
“Cháu là cháu ngoại của ông, trừ cháu ra thị ông tuyệt đối sẽ không tìm thêm một người kế thừa mới nào nữa. Về chuyện của Đoan Mộc Tuyết, cho dù cháu đồng ý hay là không đồng ý, thì cuộc hôn nhân này cũng nhất định phải được diễn ra.
Nghĩ đến đứa con gái khiến người khác phải cảm thấy đau thương của mình, trong lòng Uất Trì Thần lại càng thêm kiên quyết về cuộc hôn nhân này.
Ông ta không thể nào lại để đánh mất thêm dòng máu ruột thịt của mình được nữa.
Quả nhiên, sau khi nghe xong giọng điệu kiên quyết và cứng ran của ông ta, Da Mạc Thêm ngày tức khác liền cau mày và nói: “Ông ngoại, ông đừng có ép cháu nữa”
Uất Trì Thần đứng phắt lên, dùng lực hừ một tiếng thật lớn và nói,
“Là ông đang ép cháu hay sao hả? Ông thấy là cháu đang ép ông ngoại thì đúng hơn. Con bé Tuyết đó nó tốt biết bao nhiêu, bây giờ có thể là cháu không thích con bé đó, nhưng mà sau này cháu chắc chắn sẽ thích con bé đó mà thôi.”
Sau khi nói xong, Uất Trì Thần cũng không quan tâm đến câu trả lời sau đó của Dạ Âu Thần là như thế nào, ông ta trực tiếp phất tay ra dấu đừng nói tiếp nữa và nói: “Chuyện này ông đã quyết định rồi. Cho dù châu có nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì suy nghĩ của ông cũng sẽ không bao giờ thay đổi đâu.” Sau đó, ông ta trực tiếp đi thẳng lên lâu, Dạ Âu Thần đứng yên tại chỗ một hồi lâu, khi nãy xém một chút nữa thôi là anh đã đem chuyện của Hàn Minh Thư nói ra cho ông ngoại biết rồi, nhưng mà nghĩ lại thì anh lại cảm thấy việc này không ổn thỏa cho lắm nên là thôi.