Hàn Mộc Tử: “Xin lỗi, muộn rồi, tôi còn phải bắt kịp tàu điện ngầm, chỉ sợ không được…”
“Cô không muốn biết chuyện Dạ Mạc Thâm sao?” Đoan Mộc Trạch nói nhanh cắt lời cô: “Huống hồ chậm chút nữa hết tàu điện ngầm thì tôi đưa cô về”
Cuối cùng Hàn Mộc Tử trầm mặc lên xe Đoan Mộc Trạch, anh ta đưa cô đến một nhà hàng rồi đặt một phòng riêng nhỏ, lúc gọi món ăn anh ta nói với Hàn Mộc Tử: “Tiện thể ăn tối ở đây đi, hương vị của nhà hàng này cũng không tệ lắm”
Làm sao Hàn Mộc Tử có tâm trạng ăn cơm với anh ta, cô vốn đã không quá thích ăn cơm với người xa lạ, hơn nữa vẫn còn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn chờ cô xử lý.
Nghĩ đến đây Hàn Mộc Tử liền mấp máy môi không trả lời anh ta.
Đoan Mộc Trạch chọn món xong đưa menu cho cô: “Nhìn xem muốn ăn gì?”
Nhân viên phục vụ cũng chờ ở bên cạnh Hàn Mộc Tử khép thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh mình, mỉm cười: “Xin chào, cho tôi một cốc nước ấm là được”
“Vâng…” Nhân viên phục vụ nhận menu từ tỏng tay cô, có chút khó hiểu nhìn cô: “Thưa cô, ở nhà hàng của chúng tôi Đoan Mộc Trạch ngồi đối diện vỗ tay: “Cứ làm theo cô ấy nói đi”
“Vâng, xin ngài chờ một chút”
Một cốc nước ấm nhanh chóng được.
đưa lên bàn, Đoan Mộc Trạch dù bận vẫn ung dung đánh giá nàng, lắc đầu cười nói: “Cô đây là muốn đi nhanh sao, nội dung nói chuyện còn chưa bắt đầu, lát nữa cô nhất định phải ngồi đối diện nhìn tôi ăn à?” Sắc mặt Hàn Mộc Tử lạnh lùng bưng cốc nước.
lên uống một ngụm: “Tốc độ đưa đồ ăn lên ở đây không nhanh, vừa rồi lúc ở dưới tầng tôi nhìn thấy rất nhiều khách còn đang chờ, chắc anh phải chờ khoảng mười lăm phút là ít, trong mười lăm phút này anh muốn nói gì thì chắc chắn có thể nói xong”
Nói xong Hàn Mộc Tử để cốc xuống nhìn về phía Đoan Mộc Trạch đối diện.
“Bắt đầu đi”
“Nghiêm túc như thế?” Đoan Mộc Trạch trêu ghẹo cô: “Nghiêm túc như thế tôi không quen”
“Anh Đoan Mộc, nếu như anh biết tôn trọng người khác là gì thì anh nên thu lại nụ cười vô duyên của anh, nghiêm túc nói chuyện với tôi, không phải là anh hẹn tôi đến đây sao?”
“Được thôi.”
Đoan Mộc Trạch nhìn thấy cô sốt ruột cũng không muốn trêu ghẹo cô nữa, chỉ có thể nhíu mày khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Thật ra anh ra cũng không tự chủ được, lần đầu trong đời đụng phải một cô gái dữ dẫn như thế này, luôn luôn không nhịn được.
muốn trêu chọc cô một chút, không có ác ý.
“Chuyện đang nói trước đó rồi, tôi có mấy chuyện muốn hỏi cô, vì sao cô lại ở đây?”
“Anh Đoan Mộc, những chuyện này… tôi ï là chắc anh cũng phải điều tra rõ ràng rồi mới đúng.” .
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Nếu không anh ta làm sao biết được chắc chẩn nói chuyện Dạ Mạc Thâm với cô.
“Đúng rồi, chuyện liên quan đến cô và Dạ Mạc Thâm tôi đều điều tra. Nhưng tôi chỉ muốn xác nhận với cô một chút. Dạ Mạc Thâm… thật sự mất trí nhớ sao?
Lúc anh ta nhận được tin tức này, Đoan Mộc Trạch có chút không thể tin được, mặc dù anh ta đã sớm gặp Dạ Mạc Thâm, nhưng chưa bao giờ ngờ đến có ngày anh sẽ mất đi ký ức rồi không nhận ra anh ta.
Không biết anh ta thì cũng thôi đi, nhìn những chuyện gần đây Hàn Mộc Tử làm, anh có vẻ cũng không nhận ra Hàn Mộc Tử.
“Anh ấy có mất trí nhớ thật không anh điều tra là biết, không cần thông qua tôi. Nếu như anh hỏi những chuyện này thì tôi cũng không cần phải trả lời anh vì tình trạng trước mắt của tôi anh cũng nhìn thấy rồi”
“Vậy cô biết, những chuyện khác của cô và Dạ Mạc Thâm, ngoại trừ chuyện ở trong nước, những cái khác đều bị xóa sạch hết sao?”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhăn đôi mi thanh tú: “Anh có ý gì?”
Ngoài trừ chuyện trong nước, ở những nơi khác đều bị xóa sạch?