Lúc ra ban công thu quần áo, trong lòng Hàn Anh Thư run rẩy, cũng không biết Dạ Âu Thần có đi ra cùng không, sẽ cười cô là một kẻ biến thái.
Nhưng không có, cô thuận lợi thu quần áo, sau đó trở về.
“Đây là quần áo hôm qua anh để lại, còn bộ đồ vest, tôi đã giặt giúp anh rồi, có lẽ mai mới lấy được.”
Dạ Âu Thần nhìn quần áo đã được giặt sạch, cầm cái túi cô đã để quần áo vào, ừ.
một tiếng xem như đáp lại. Hàn Anh Thư thấy anh ừ một tiếng xong thì không còn phản ứng gì, cũng thấy có chút kỳ quái, hai người ở trong phòng khách không nói lời nào rất kỳ quái, Hàn Anh Thư thì cảm thấy không thoải mái nhưng Dạ Âu Thần dường như không có ý rời đi Hàn Anh Thư cũng chỉ có thể: “Tôi đi vo gạo nấu cơm trước, sau đó xuống siêu thị dưới lầu mua chút rau dưa thịt cá gì đấy”
Dạ Âu Thần gật đầu: “Ừ”
Hàn Anh Thư: “?”
Lúc này không phải ăn nên nói anh đi trước, không phải anh chỉ tới lấy bộ vest sao?
Lấy được rồi sao không đi?
Lễ nào…
“Anh…. muốn ở lại dùng cơm sao?” Hàn Anh Thư cẩn thận hỏi một câu, nhìn ánh mắt anh như đang tìm tòi nghiên cứu.
Nói thật cô chưa nghĩ tới chuyện này, hôm qua anh bảo canh cá bình thường, chắc.
phải không muốn ăn cơm cô làm nữa mới đúng.
Những biểu hiện bất thường của anh hôm nay khiến Hàn Anh Thư Phải hỏi một câu như vậy.
Hỏi xong chính cô cũng ngây ra, đang yên đang lành lại hỏi vấn đề tự rước lấy nhục này làm gì?
Lúc Hàn Anh Thư đang xoắn xuýt nên cứu vãn thế nào, Dạ Âu Thần lại lên tiếng: “Cô đã mời tôi, tôi đành phải bất đắc dĩ mà đồng ý với cô vậy”
Hàn Anh Thư: “?”
Hửm? Gô mời anh lúc nào? Cô chỉ là hỏi anh thôi mà.
“Chờ đã…. Chuyện đó… Tôi mời lúc nào.
Cô còn chưa nói xong, Dạ Âu Thần liền đứng lên: “Không phải cô muốn đi vo gạo.
sao, Sao còn chưa đi?”
Được rồi, dù sao cũng vậy, cô còn suy nghĩ nhiều làm gì?
Vì vậy Hàn Anh Thư liền về phòng bếp nấu cơm, lúc nấu cơm cô bỗng nghĩ, ở lại cũng không tệ. Nếu như sau này mỗi ngày anh tới đây, cô mở miệng hỏi, anh gật đầu.
Như vậy không phải rất tốt sao?
Hàn Anh Thư nhanh chóng ra ngoài mua thức ăn, cô không gọi Dạ Âu Thần đi chung với mình, để anh ở trong nhà ngây người chờ mình, cô đi một lúc sẽ trở lại.
Không ngờ cô vừa đi đến cửa, Dạ Âu Thần lại chủ động đi theo.
Hàn Anh Thư Cũng không nói gì, hai người cùng nhau xuống lầu Siêu thị cách đó không xa, đi bộ mấy phút là tới, cho nên hai người cũng không lái xe Hàn Anh Thư thích ăn cá, hơn nữa cá cũng rất có dinh dưỡng, cho nên sau khi mua rau dưa xong cô liền tới quầy cá Vừa đến liền có mùi tanh ập vào mặt, bước chân Dạ Âu Thần dừng lại hẳn, sau đó nhíu mày nhìn cô.
“Cô lại muốn mua cá?”
“Ăn cá rất tốt, tôi thích ăn canh cá.”
Nói xong, cô cảm thấy biểu cảm người bên cạnh không đúng lắm, không khỏi trêu ghẹo nói: “Anh yên tâm đi, cá hôm nay làm ngay tại chỗ, cho nên tôi sẽ kêu ông chủ giết nó, sẽ không để anh giết nó nữa”
Sau đó cô còn nói thầm một câu: “Tôi cũng không hi vọng quần áo của anh lại ướt”
Dạ Âu Thần: “…”
Anh cau mày nhìn bóng lưng của cô, hình như cô đang khinh thường anh? Bởi vì mình đến cả tiền cũng không tìm được, còn không biết giết cá?
Hàn Anh Thư mua cá xong trở về, thấy khí áp quanh Dạ Âu Thần lại thấp hơn, nhưng gương mặt đẹp trai của anh vẫn thu hút rất nhiều ánh nhìn, lúc tính tiền còn có mấy cô gái đi về phía này, thậm chí còn lấy điện thoại ra tính chụp ảnh.
Kết quả ánh mắt sắc bén của Dạ Mạc: Thâm lướt qua, những người đó đều bỏ di động xuống, nhìn chăm chằm anh.
Một màn này khiến Hàn Anh Thư không khỏi nghĩ, quả nhiên người đẹp đi tới chỗ nào, trong nước hay là nước ngoài, đều đặc biệt được hoan nghênh.