Hàn Anh Thư nháy nháy mắt, lắc đầu trong vô thức “Cũng không tốt lắm, nhưng không phải hai người là bạn bè sao? Tôi chỉ muốn. B “Không cần gọi cho anh ta.
“Thế, tức là anh sẽ ở lại?”
Dạ Mạc Tham mấp máy bờ môi, trong lòng vẫn còn chút khó chịu, ngay lúc anh đang xoắn xuýt xem nên từ chối có thể nào để cô không quá khó chịu, đã thấy cô lộ ra vẻ mặt tươi cười “Vậy thì anh ngồi xuống đây chờ chút nhé, tôi đi chuẩn bị.
Nói xong, cô lập tức đi sang chỗ nhà bếp, bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn như muốn bay lên.
Dạ Âu Thần nhìn bước chân của cô, lại nhìn thân hình của cô, lại nhớ đến lời Kiều Trị nói lúc trước, đột nhiên có cảm giác… Mình đã bị lừa rồi.
Cô gái trước mắt này nhìn tinh thần rất phấn chấn, lại giàu sức sống như vậy, làm gì có chỗ nào là đang khó chịu đâu? Tên Kiều Trị chết tiệt kia, vì để lừa anh đến đây mà không từ chút thủ đoạn nào, nói dối không chớp mắt.
Lúc này Dạ Âu Thần cũng không tiện rời đi nữa, anh nhìn quanh một vòng rồi ngồi xuống ghế số pha, khi cúi đầu lại nhìn thấy chiếc áo vest trong tay. Thế là Dạ Mạc Thầm đã nhớ lại hình ảnh mà mình nhìn thấy trong phòng ngủ khi nãy.
Đồ lót màu đỏ…
Dừng lại.
Da Mạc Thâm kịp thời khống chế ý nghĩ của mình, không tiếp tục nhớ lại nữa.
Tiếp tục nghĩ thêm thì kẻ biến thái sẽ không phải là cô trợ lý của anh nữa, mà chính là anh.
Nhưng thường thường khi chúng ta cố tình không muốn nghĩ đến điều gì thì nó sẽ càng cố gắng chạy ra, chiếm lấy hết toàn bộ đầu óc. Giống như bây giờ vậy, trong đầu Dạ Âu Thần bây giờ chỉ còn hình dáng của chiếc áo lót kia, lại nhìn xuống chiếc áo trong tay, anh có cảm giác như mình đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Anh ném chiếc áo vest sang một bên.
Thôi, bỏ nó đi vậy.
Để anh khỏi phải tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Hàn Minh Thư bận rộn nấu nướng trong bếp, môi vẫn luôn nở nụ cười, Tin nhắn vừa nãy là của Kiều Trị gửi đến, về nội dung thì, đương nhiên là có liên quan đến Dạ Âu Thần. Ban đầu có thực sự cho rằng anh đến đây chỉ để lấy áo về mà thôi, nhưng Kiều Trị lại nói sau khi anh ta kể chuyện cô bị khó chịu cho Dạ Âu Thần thì anh lập tức đi ra ngoài, anh ta hỏi cô rằng có phải Dạ Âu Thần đến tìm cô không?
Khi nhìn thấy tin nhắn đó, Hàn Anh Thư thấy trái tim mình như bị một ngọn lửa bao vây, sức nóng lan tỏa khắp nơi.
Và. Nó cũng đang đập rộn ràng.
Có lẽ, đối với Dạ Âu Thần của bây giờ thì ngạo kiều chính là dáng vẻ vốn có của anh. Trước kia anh cũng giống như vậy, trước mặt thì chê bai nhưng luôn lặng lẽ giải quyết giúp cô tất cả mọi chuyện, che chở cho cô trước mặt người ngoài.
Nếu như chiếc áo kia có thể khiến anh có cớ đến đây tìm mình, vậy thì… Cũng là một chuyện tốt mà. Điều này chứng tỏ rằng, dù Dạ Mạc Thầm không mất trí nhớ thì sức hấp dẫn của anh đối với cô vẫn rất lớn. Cô vừa rửa rau, vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn trả lời Kiều Trị.
Hàn Minh Thư: Cảm ơn anh nhé.
Dường như Kiều Trị vẫn luôn ôm điện thoại chờ cô trả lời vậy, khi thấy cô trả lời anh ta lập tức gửi sang một dấu hỏi chấm. Tiếp theo là những tin nhắn liên tục được gửi đến.
Tiểu Trì Trì: Trời đất ơi anh ấy đi tìm cô thật à?
Tiểu Trì Trì: Tôi biết ngay mà a a a a phải làm sao bây giờ? Tôi kích động quả, cô nói xem tại sao anh ấy lại có thể thiếu tự nhiên như thế nhỉ? Chị dâu ạ bây giờ tôi đã có thể khẳng định rằng, Uất Trì là một tên biệt nữu thụ, hơn nữa anh ấy chắc chắn sẽ thích cô!
Câu sau cùng kia làm cho trái tim Hàn Anh Thư đập nhanh hơn mấy lần, cô không nói chuyện với Kiều Trị nữa, cất điện thoại đi, rồi tập trung nấu cơm.
Chẳng biết cô đã làm trong bao lâu, rồi đột nhiên từ sau lưng cô vang lên một giọng nói của đàn ông.
“Còn cần bao lâu nữa vậy?”
Hàn Anh Thư quay đầu lại, thấy Dạ Âu Thần đang rảo bước đi vào trong bếp, lạnh nhạt hỏi, Cô hơi sửng sốt một chút, rồi nghiêm túc tính toán thời gian, đáp lời anh.
“Chắc khoảng nửa tiếng nữa, không được nhanh lắm nhỉ, anh… Đói rồi sao?”
Nói xong, cô nhanh chóng mở vòi nước rửa tay sạch sẽ, cuống quýt hỏi Dạ Âu Thần: “Không thì tôi làm chút đồ ăn nhanh cho anh nhé?”
Dạ Âu Thần nhìn những thứ đang được bày biện trong bếp, không khỏi nhưởng mày: “Cô định nấu nhiều như vậy à?”
“Ừ, cũng tạm thôi, chỉ là ba món mặn một món canh bình thường. Anh đói rồi à? Anh có muốn ăn mì không?”
Vừa nói, Hàn Anh Thư vừa kiếng chân lên, muốn với lấy túi mì ở trên tủ bếp. Nhìn cô phải cố gắng với lấy túi mì như vậy, Dạ Âu Thần thấy có chút không đành lòng, vươn tay lên lấy xuống giúp cô, nhân đó nói: “Không cần, tôi không ăn mì.”
Hàn Anh Thư thấy có chút thất vọng: “Vậy.
“
“Cần tôi làm gì không?”
Đột nhiên Dạ Âu Thần hỏi.
“Ở?”