Đều là tại cô, do cô đã quá tùy tiện, treo ở đâu không treo lại ngoặc ngay lên áo vest của anh. Mà hơn nữa buổi sáng lúc cô mở tủ ra lấy quần áo để thay lại không thấy có gì khác thường cả, cô chỉ nghĩ đăng nào thì anh cũng không cần đến nó nữa, cô muốn làm thế nào thì làm chứ còn phải nghĩ gì.
Nhưng khi nãy, cô đã quên mất chuyện này đi.
Cuối cùng, Dạ Âu Thần đã đến đứng bên cạnh cô, nheo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một hồi.
Hàn Anh Thư ngước mắt lên nhìn anh một chút, rồi lập tức chột dạ nhìn sang chỗ khác ngay.
Da Mạc Thâm vẫn còn nhớ rõ hình ảnh vừa rồi, một chiếc áo lót màu đỏ chỏi mặt vặt trên chiếc áo vest của anh, ấn tượng thị giác quá lớn làm anh không thể quên đi được: “Cô là kẻ biến thái à?”
Nhìn người phụ nữ đã bối rối đến mức không biết nên nhìn vào đầu ở trước mắt, Dạ Mạc Thầm gần như là nhìn chăm chăm vào cô, Lúc này Hàn Anh Thư nào dám nhìn thẳng vào Dạ Mạc Thầm nữa, cô còn đang xấu hổ chết đi được, chẳng ngờ lại để anh nhìn thấy cảnh này.
Không những thế anh còn hỏi lại cô, hỏi cô có phải là kẻ biển thải không?
Giờ Hàn Anh Thư chỉ muốn ôm mặt khóc thôi, chắc chắn bây giờ Dạ Âu Thần đã cho rằng cô là một tên biến thái, cô ngước mắt lên, nhìn Dạ Âu Thần với vẻ tội nghiệp.
“Tôi… Tôi không cố ý làm vậy đâu, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.” Đôi mắt của Hàn Anh Thư vốn mang một nét đẹp lạnh lùng xa cách, nhưng hiện giờ cô đang nhìn anh bằng cặp mặt đáng thương như thế này, vậy mà lại khiến anh cảm thấy có chút đáng yêu. Rõ ràng Đoan Mộc Tuyết cũng từng nhìn anh một cách tương tự như vậy, nhưng khi ấy anh chỉ thấy bực bội, chỉ muốn cô ta cách xa mình ra một chút.
Thậm chí Dạ Âu Thần còn nghĩ, có phải phụ nữ ai cũng thích dùng vẻ mặt này không? Chẳng lẽ các cô nghĩ mình đáng yêu lắm à? Nghĩ rằng chỉ cần dùng vẻ mặt đó sẽ khiến đàn ông mềm lòng với mình sao?
Sự thật đã chứng minh, động tác này… Cũng rất kén người Ví dụ như Hàn Minh Thư trước mặt anh lúc này, đột nhiên anh làm. nhận ra… Cô cũng… Ừ, đáng yêu.
Anh không nhịn được mà cúi người xuống, hơi thở nam tính mạnh mẽ bao vây khắp người cô, Hàn Anh Thư đưa tay lên che ngực theo bản năng: “Anh, anh tính làm gì?”
“Tôi còn nhớ, trước kia tôi đã hỏi cô, cô luôn nhấn mạnh rằng cô vào công ty không phải là vì tôi.”
Dạ Âu Thần nheo mắt lại, vươn tay ra vẫn vẽ một lọn tóc con ở bên má cô: “Mà bây giờ, cô lại để tôi bắt tại trận” Hàn Anh Thư ngơ ngác nhìn Dạ Âu Thần đang đứng gần bên trong gang tấc, cô mở to đôi mắt xinh đẹp.
“Thế mà lại cất áo của tôi ở trong này, còn…
Anh không có cơ hội để nói tiếp nửa câu sau, Hàn Anh Thư nhanh tay giơ tay lên che miệng anh lại đúng lúc, cô thấy thế diện của mình đã mất hết rồi.
“Được rồi, anh đừng nói nữa!”
Thực sự quá mất mặt!. Chính bản thân cô cũng không ngờ chuyện sẽ phát triển thành ra thế này!!
Trong khoảnh khắc bàn tay kia đụng vào môi Dạ Âu Thần, anh thấy cả người như vừa bị điện giật vậy, đứng sững ra tại chỗ. Nhưng Hàn Anh Thư đã dồn hết sự chú ý của mình vào chuyện vừa nãy nên không chú ý đến phản ứng của Dạ Âu Thần sau khi bị mình che miệng, cô thấy anh đã thôi không nói nữa thì lập tức rụt tay về, rồi hậm hực nói: “Tôi đã nói là chuyện ngoài ý muốn rồi mà, anh đừng bôi đen tôi nữa đi, anh ra ngoài ngồi đợi tôi đi, tôi xếp gọn áo lại rồi sẽ mang ra cho anh.” Nói xong, Hàn Anh Thư không thèm để ý xem Dạ Âu Thần có đồng ý hay không, thẳng tay đẩy anh ra ngoài. Rồi sau đó đóng sập cửa lại, khóa trái từ bên trong.
Dạ Âu Thần bị đẩy ra ngoài, anh lùi ra sau vài bước rồi mới đứng vững lại được, sau khi cửa đóng lại, anh vẫn đứng ngợ ngác tại chỗ Một lúc lâu sau, anh đưa tay lên sờ lên bờ môi mỏng của Hàn Anh Thư tự khóa mình trong phòng rồi, má cô trở nên mình trong vô thức. nóng bỏng, không cần soi gương cô cũng biết lúc này má mình đã đó đến mức nào.
Sao cô lại có thể sơ suất đến mức đó chứ??
Cô không hề ngờ đến chuyện này, biết vậy sau khi vào phòng cô đã đóng cửa lại rồi, không cho Dạ Mạc Thậm nhìn thấy gì mới phải.
Ôi trời đất quý thần đi.
Nhưng điều cô càng sai sót chính là, không ngờ Dạ Âu Thần lại có thể lật lọng được.
Rõ ràng ngày đó ở công ty anh đã nói chắc như định đóng cột rằng không cần áo khoác nữa, vậy mà giờ lại tìm đến tận nhà cô để đòi lại đồ về Anh mới là đồ biến thái mới đúng chứ??? Nhưng dù vậy Hàn Anh Thư cũng không dám trì hoãn, cô cấp tốc đi mở cửa tủ ra, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy áo lót màu đỏ của mình đang treo cùng với áo vest, trên mặt cô lộ ra vẻ không nỡ nhìn thẳng, đưa tay lấy cả hai thứ xuống, sau đó tiện tay ném áo lót vào một góc giường nào đó, rồi lại phủi bụi cho chiếc áo thật sạch, dù nó cũng không bẩn.