Vừa rồi trong cơn ác mộng Hàn Anh Thư muốn đi cứu Dạ Âu Thần, nhưng làm thế nào cũng không thể đến gần anh, chỉ có thể nhìn anh không ngừng rơi xuống, còn bản thân cô mặc dù rất lo lắng, nhưng lại không thể làm gì được.
Cuối cùng cô mở lớn hai mắt, liếc mắt liền nhìn thấy Dạ Mạc Thậm còn đang sống sở sở đứng ngay trước mặt mình, cho nên Hàn Anh Thư lập tức hành động theo phản xạ ôm chặt lấy anh. Có cảm giác thứ trân quý đã đánh mất cuối cùng lại tìm về được.
Nhưng mà Dạ Âu Thần bị cô ôm chặt lại không giống như tưởng tượng của cô. Anh chau mày, khi nghe thấy những lời thì thầm không ngừng phát ra từ trong miệng cô, chân mày càng lúc càng nhíu chặt hơn.
Người phụ nữ này…
Hình như đã nhầm anh thành một người khác??
Bằng không, sao cô dám có gan mà ôm lấy mình như thế này?
Còn nói mấy lời vô nghĩa khó hiểu như vậy?
Một ngọn lửa không biết tên xông thẳng vào ngực anh, Dạ Mạc Thầm siết chặt cánh tay gầy guộc của cô, kéo cô ra. Hàn Anh Thư hoảng sợ ôm chặt lấy anh: “Đừng, đừng đẩy ra, anh đừng bỏ em lại một mình nữa.“
Dạ Âu Thần: “
Chết tiết Cô thực sự xem anh trở thành một người khác, chính là người mà lúc trước có từng nói cô đã nhận nhầm là anh đó sao?
Trong lòng Dạ Âu Thần càng lúc càng khó chịu, hai tay dùng thêm chút sức lực, Hàn Minh Thư bị anh miễn cưỡng đẩy ra. khỏe mặt cô vẫn còn vương lại nước mắt, đôi mắt xinh đẹp khiến người ta phải động lòng, nhưng sắc mặt tái nhợt như người mắc bệnh nặng. Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Cô tưởng tôi là người nào vậy?”
Hàn Anh Thư kinh ngạc nhìn anh.
“Hả?”
Anh nheo mắt lại, toàn thân trên dưới tỏa ra hơi thở nguy hiểm lạnh lẽo như muốn giết người, Hàn Minh Thư rùng mình một cái, cũng dần dần tỉnh táo lại.
Người trước mặt là người bằng xương bằng thịt, mà … bây giờ Dạ Âu Thần đã hoàn toàn mất trí nhớ, không nhận ra cô nữa rồi.
Mà vừa rồi cô lại thất lễ như vậy.
Nghĩ đến đây, Hàn Anh Thư nhanh chóng vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, xin lỗi Dạ Âu Thần, “Xin lỗi Chủ tịch Bộ dáng sau khi hoàn hồn của cô vừa bàng hoàng vừa hụt hằng như vậy, khiến Dạ Âu Thần càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình, quả nhiên cô đã lầm tưởng mình thành người đàn ông khác.
Bằng không, sao cô có thể có phản ứng như vậy, có bộ dạng đau lòng thương tâm như vậy.
Dạ Âu Thần nhếch môi cười lạnh.
“Xin lỗi chuyện gì? Xin lỗi vì đã nhào tới ôm tôi, hay vì đã nhận nhầm tôi thành người khác?
Hàn Anh Thư kinh ngạc nhìn anh, từ trong hơi thở trên người anh và ánh mắt của anh đều có thể cảm thấy tức giận, phản ứng đầu tiên của cô chính là … chắc anh cảm thấy tức giận vì cô ôm anh nhỉ?
Hàn Minh Thư cần môi dưới của mình: “Xin lỗi, tôi thật sự không hề có ý”
Chỉ là ộp vừa gặp phải ác mộng đó nên quá sợ hãi, kết quả vừa mới tỉnh dậy đã thấy người trong mộng đang đứng trước mặt, cho nên lúc đó cô không nghĩ ngợi gì nữa chỉ nhào tới ôm chầm lấy anh.
Bây giờ mới dần dần hoàn hồn lại.
Nếu cô biết anh sẽ tức giận như vậy, cô nhất định sẽ không làm như vậy.
Nhưng mà nói đến đây, tại sao anh lại ở trong phòng thư kỷ? Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Anh Thư trở nên nghi hoặc: “Chủ tịch, sao anh lại ở đây?”
Dạ Âu Thần: “
Vốn dĩ trong lòng cảm thấy rất nực cười, nhưng mà bây giờ bị cô hỏi như vậy, Dạ Âu Thần lại cảm thấy có chút ngượng ngùng. Anh có thể nói rằng anh nghe thấy tiếng kêu khóc của cô do gặp ác mộng nên mới đi vào xem thử không?
Dĩ nhiên là không.
Anh mím môi mỏng, ánh mặt lạnh lùng nhìn cô.
Ánh mắt như vậy khiến tay chân người ta tê dại, Hàn Minh Thư ngồi ở đó, cảm thấy sống lưng lạnh toát. Xem ra, anh thực sự rất tức giận.
Hàn Anh Thư rũ mắt xuống, cần cần cánh môi hồng nhuận.
“Tôi xin lỗi, tôi biết hành động vừa rồi làm anh rất tức giận, nhưng mà tôi thật sự không cố ý, chỉ là vừa rồi tôi gặp ác mộng, cho nên tôi mới Cô không nói tiếp được nữa, giọng nói càng lúc càng nhỏ dẫn, đầu cũng càng lúc càng cúi thấp.
Nhìn thấy cô như vậy, trong lòng Dạ Âu Thần càng thêm bức bối, đứng bật dậy.
“Ác mộng của cô, thì liên quan gì đến tôi?”
Hàn Anh Thư kinh ngạc ngẩng đầu, xem ra anh thật sự rất tức giận, Hàn Anh Thư không biết nên nói cái gì cho đúng, chỉ đành cần chặt môi dưới, tiếp tục giữ im lặng.
Bầu không khí trong phòng thư kỷ đột nhiên trở nên yên ắng, lúc Dạ Mạc Thảm xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chuyện đó.” Hàn Minh Thư không khỏi ngẩng đầu gọi anh.
Dạ Âu Thần duỗi thẳng chân dài, cũng không nhìn lại mà lớn tiếng hỏi: “Còn chuyện gì?”