Cô gái trước mặt này thực sự không giống những cô gái gần đây đến gần anh.
Ánh mắt cô nhìn anh đầy buồn đau, hoàn toàn không có chút hoảng loạn nào, cảm giác này vô cùng chân thực.
“Cứu em!”
Hàn Minh Thư đang cầu xin anh giúp đỡ, nhưng sự tuyệt vọng trong mắt càng lúc càng đậm hơn.
Người đàn ông không nỡ để cô chịu chút đau khổ nào lúc này lại đứng một bên lặng lẽ quan sát.
Chẳng lẽ đúng như lời Tô Cửu và Hàn Đông nói, anh thật sự không nhận ra mình sao?
Vậy nhưng tại sao anh lại không nhận ra mình? Tại sao chứ?
Hàn Minh Thư kêu to hơn: “Em không tin! Em không tin anh không nhận ra em. Chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì đó rồi, các người mau thả tôi ra.”
Nhìn thấy cánh tay gầy guộc trắng nõn của cô bị hai gã đàn ông bóp chặt đến mức hằn vết đỏ, huyệt thái dương của Dạ Âu Thần nhảy thình thịch, nhíu mày định bảo họ thả cô ra.
Nhưng một giọng nam trầm ổn lại chen vào.
“Thật xin lỗi! Làm phiền một chút, em gái tôi nhận nhầm người. Bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô ấy về ngay. Các vị có thể buông cô ấy ra được chứ?”
Hai người giữ chặt Hàn Minh Thư cũng phát hiện dáng vẻ cô không giống những cô gái khác, lại nhìn vẻ chỉnh tề của Hàn Đông, thật sự không giống kẻ lừa đảo.
Thế là hai người họ liền buông cô ra.
Hàn Minh Thư vừa được thả ra lại muốn chạy về phía Dạ Âu Thần, nhưng bất ngờ bị Hàn Đông túm lấy cánh tay.
“Đừng làm loạn nữa! Mau về đi!”
“Anh, anh thả em ra đi! Em muốn đi theo anh ấy hỏi cho rõ ràng, sao anh ấy lại không biết em được? Em không tin! Chắc chắn là đã xảy ra vấn đề gì đó. Anh, anh giúp em có được không? Không, em không cần anh giúp em, anh thả em ra đi, tự em đi hỏi là được rồi!”
Vì Dạ Âu Thần nên cảm xúc của Hàn Minh Thư lại bắt đầu không khống chế được, điều tra do anh trai nói trên xe thực sự khiến cô không thể chịu đựng nổi nữa.
Bây giờ phát hiện ra chuyện này đã thành sự thật, Dạ Âu Thần lại còn thơ ơ lạnh nhạt như vậy, Hàn Minh Thư thực sự sắp suy sụp rồi.
Sức lực Hàn Đông rất lớn, anh ta giữ chặt cô, không cho cô tiến lên trước nửa bước.
Anh ta ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần cũng nhìn anh ta.
“Thật xin lỗi! Em gái tôi nhận nhầm người gây phiền phức cho anh đây. Tôi thay mặt em gái tôi xin lỗi anh, có lẽ anh sẽ không để bụng chứ?”
Dạ Âu Thần: “…”
Khóe môi anh hơi nhếch làm động tác không sao cả.
Hàn Đông liền kéo Hàn Minh Thư đi, Hàn Minh Thư nhất quyết không chịu, ánh mắt vẫn không rời Dạ Âu Thần.
“Anh, anh thả em ra! Em có rất nhiều lời muốn nói với anh ấy. Anh thả ra… Thả em ra đi!”
Sức lực cô không thắng nổi sức của Hàn Đông, chỉ có thể nhìn Dạ Âu Thần càng lúc càng xa mình.
Dạ Âu Thần nghĩ, có lẽ cô gái này thực sự nhận nhầm người, nếu không thì cô ấy sẽ không điên điên khùng khùng như vậy trước mặt anh trai mình.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến anh chứ?
Anh xoay người, bước đi.
Đi ra được một đoạn khá xa thì nghe thấy tiếng khóc của cô gái kia.
Bước chân Dạ Âu Thần bất giác dừng lại tại chỗ, theo bản năng quay đầu lại.
Chỉ liếc mắt một cái, Dạ Âu Thần đã thấy cô gái vừa rồi còn cố nén nước mắt lúc này nước mắt đã tuôn rơi như mưa, giọt nước mắt to bằng hạt đậu cứ thi nhau lăn dài trên mặt cô.
Cô luôn miệng kêu đừng mà, có lẽ cuối cùng quá kích động nên cô trực tiếp ngất đi, sau đó Dạ Âu Thần nhìn thấy người đàn ông kia trực tiếp bế cô vào trong một chiếc xe.
“Cậu Thần, cậu đang nhìn gì vậy?”
Người phía sau anh hỏi một câu.
Nghe hỏi, Dạ Âu Thần khôi phục lại tinh thần, lắc đầu.
“Không có.”
Anh cũng không biết sao mình lại nhìn cô gái kia lâu như vậy, môi mỏng mấp máy, đôi mắt đẹp rơi nước mắt kia như khắc sâu tận đáy lòng anh.
Là thật sự… Nhận nhầm người sao?
“Đúng rồi, cậu Thần, cái này cho cậu. “
Thuộc hạ đưa cho anh một chiếc khăn tay sạch.
Dạ Âu Thần nhíu mày, hỏi: “Làm gì?”
Thuộc hạ sợ sệt, đáp: “Không phải cậu Thần thích sạch sẽ sao? Bình thường chỉ cần người khác đụng vào người, cậu sẽ thấy cả người không thoải mái, tất nhiên phải lập tức khử trùng rồi. Cậu quên rồi sao? Vừa rồi cô gái kia đã nắm tay cậu.”
Lời người kia nói khiến anh sững sờ tại chỗ.
Đúng vậy, vừa rồi cô gái kia đã nắm tay anh, vậy mà anh lại không cảm thấy có gì không thoải mái, thậm chí lúc ấy còn có cảm giác tê dại len lỏi vào tận trái tim.
Không chỉ như vậy, dường như anh… Còn chủ động trêu chọc thưởng thức một dúm tóc đen của cô gái trong lòng bàn tay.
Ngày thường, anh sẽ không như vậy.
Dạ Âu Thần nhăn mày lại, cầm lấy khăn tay rồi cúi đầu lau tay.
Đôi mắt đẹp rơi nước mắt kia lại hiện lên trước mắt anh, trực tiếp quấy nhiễu tâm trạng Dạ Âu Thần, anh lấy khăn tay ném cho thuộc hạ rồi lạnh lùng nói: “Bỏ đi.”
“Dạ?” Thuộc hạ nhận lấy, sau đó cung kính nói: “Cậu Thần, ông cụ bảo cậu qua đó một chuyến.”
Uất Trì Kim? Dạ Âu Thần gật đầu, đáp: “Tôi biết rồi.”
…
Những tòa nhà cổ kính sang trọng nằm ẩn mình trong rừng trúc xanh tươi.
Nơi này được Uất Trì Kim mua lại, vì là người nước H, kế thừa mở rộng đất nước, cho nên khi sai người xây dựng nơi này, ông ta đã cho xây dựng theo kiểu kiến trúc nước H.
Từ bản vẽ thiết kế cho đến khi hoàn thiện đều được Uất Trì Kim chăm chút tỉ mỉ.
Có lẽ ít ai ngờ rằng căn nhà riêng này của Uất Trì Kim còn có cầu nhỏ bắc qua dòng nước chảy, thậm chí ngay cả cửa ra vào cũng là những cổng vòm hình tròn truyền thống nhất.
Không chỉ như vậy, ngay cả đường đi cũng được xây dựng bằng đá nhỏ, giữa các khe hở còn có cỏ xanh, hai bên đường đủ loại cây cối và hoa cỏ tươi mát tạo cảm giác như một khu nghỉ dưỡng mùa hè.
Đây là phong cách cá nhân mà Uất Trì Kim thích.
Hơn nữa, bất cứ một cuộc đấu giá đồ cổ nào cũng đều có mặt ông.
Bất cứ ai biết cái tên Uất Trì Kim cũng đều biết tên của ông ta gắn liền với những món đồ cổ vì ông ta chính là người sưu tầm đồ cổ nổi tiếng nhất.
Dáng người cao lớn bước qua cầu nhỏ, đi qua đường lát đá, sau đó vào trong nhà.
“Cậu Thần đã về, ông chủ đang chờ cậu ở thư phòng.”
Tuy ở nước ngoài nhưng người hầu ở nơi này của Uất Trì Kim toàn là người Nước H. Họ đều là những người lớn tuổi, tâm phúc mà ông cụ mang sang đây.
“Tôi biết rồi!”
Dạ Âu Thần đi đến thư phòng, gõ cửa, bên trong phát ra một giọng nói nghiêm nghị.
“Vào đi.”
Lúc này, Dạ Âu Thần mới đẩy cửa đi vào.
Một ông cụ cầm trượng ngồi trên sô pha bằng gỗ lim, đang nói gì đó với người đối diện “Thần, cháu đã đến rồi.” Uất Trì Kim chỉ chỉ vào ghế dựa bên cạnh mình, ý bảo Dạ Âu Thần ngồi xuống.
“Viện trưởng Hách sẽ về Nước H một thời gian, trước khi đi ông ấy qua chỗ ông muốn xem tình hình hồi phục sức khỏe của cháu thế nào.”
Viện trưởng Hách bưng một tách trà trong tay, nghe nói vậy liền cười đáp: “Đúng vậy, vợ con tôi đều ở trong nước, lần này về có lẽ phải mất hơn nửa tháng. Thế nên tôi vòng qua đây xem tình hình sức khỏe cậu Thần thế nào. Gần đây... Cậu có còn đau đầu hay không?”
Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng, lắc đầu.
Ban đầu lúc anh vừa tỉnh lại, cứ nghĩ đến ký ức đã mất sẽ đau đầu, cuối cùng choáng váng đầu óc sau đó sẽ bất tỉnh.
Nhưng gần đây, càng lúc càng mờ nhạt cho nên rất ít khi choáng váng đầu óc.