Sau khi giải quyết xong buổi hội nghị.
Hàn Minh Thư trực tiếp kêu xe, sau đó kêu Lang An quay về bệnh viện.
Lúc đầu Lang An không muốn, nhưng Hàn Minh Thư nói thẳng: “Vết thương của anh không nhỏ, nếu vết thương trên cơ thể không chăm sóc tốt, đến lúc đó làm sao xử lý việc của công ty? Tương lai, chúng ta còn có một trận chiến ác liệt cần phải chiến đấu nữa.”
Lang An bị cô thuyết phục, vì thế ngoan ngoãn đến bệnh viện.
Hàn Minh Thư chuẩn bị quay về văn phòng, lại bị một người ngăn lại lúc đi đến ngã rẽ.
Sau khi nhìn rõ người ngăn cô lại là ai, Hàn Minh Thư ngừng lại, lạnh lùng nhìn đối phương.
“Có chuyện gì sao?”
Ngăn trước mặt cô không phải ai khác, chính Dạ Y Viễn vừa mới ở cuộc họp hồi nãy, lúc này ông cụ đã không còn ở bên cạnh anh ta, đã được người khác đưa về viện dưỡng lão rồi.
Ông cụ Dạ cho dù ánh mắt khôn khéo hơn nữa, nhưng mà ông ta ngồi trên xe lăn, không đứng dậy được, cũng không có năng lực phản kháng. Nếu là bị bệnh, vậy càng có lý do để đưa về viện dưỡng lão.
Không phải Hàn Minh Thư không tôn trọng người lớn tuổi, mà là sau khi nghe Dạ Âu Thần nói, ông cụ Dạ vì ép Dạ Âu Thần quay về nhà họ Dạ, lại có thể không từ thủ đoạn mà hại chết mẹ của anh.
Chuyện này đã để lại bóng ma đáng sợ tới cỡ nào trong lòng Dạ Âu Thần khi còn nhỏ?
Ông cụ Dạ như vậy căn bản không xứng nhận được sự tôn trọng của con cháu, ông ta chỉ là xem Dạ Âu Thần như là món hàng có lợi mà thôi.
Dạ Y Viễn đứng trước mặt cô, rũ mắt xuống, nơi mà tầm mắt phóng tới, vừa khéo là tài liệu trong tay cô.
Cũng không biết vì sao, Hàn Minh Thư bị anh ta nhìn như vậy mà lạnh cả người, cảnh giác mà lùi về sau hai bước. Dạ Y Viễn khựng lại, bỗng chốc ngẩng đầu lên.
“Bây giờ em đề phòng tôi như vậy?”
Hàn Minh Thư không nói lời nào.
“Ngay cả bạn bè cũng không phải? Không ngờ rằng… Giữa chúng ta lại biến thành như vậy?” Dạ Y Viễn đi đến gần Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư trừng to mắt, lại lui về sau hai bước, Dạ Y Viễn lại đột nhiên vươn tay bắt lấy cánh tay của cô, giơ hai tay của cô lên cao khỏi đỉnh đầu, đè lên mặt tường lạnh như băng bên cạnh.
“A.” Hàn Minh Thư bất ngờ không kịp phòng, tất cả đồ đạc trong tay đều rơi xuống.
Nhịp tim đột nhiên nhảy loạn lên, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng, Hàn Minh Thư trừng lớn mắt nhìn Dạ Y Viễn, đồng tử mãnh liệt co rút lại.
Dạ Y Viễn tới gần cô, trên tay rõ ràng có thể cảm nhận được sự chống cự của cô, cũng thấy rõ sự tức giận và chán ghét trong ánh mắt của cô, cứ như vậy phóng đại ở trước mặt anh ta.
Rõ ràng… người phụ nữ trước mặt chính là người phụ nữ mà mình yêu sâu đậm.
Nhưng anh ta lại không thể có được.
“Em sợ cái gì? Sợ tôi cướp hợp đồng của em? Minh Thư, tình cảm và sự quan tâm của tôi dành cho em, không phải em không cảm nhận được, tôi vẫn luôn tin rằng em biết rất rõ.”
Hàn Minh Thư hô hấp dồn dập, cắn môi dưới: “Buông ra, nếu không buông, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Sau đó thì sao?” Dạ Y Viễn cười tự giễu: “Sau khi cảnh sát đến đây, em muốn tố cáo tôi quấy rối sao?”
Hàn Minh Thư: “…”
“Em không cần làm như vậy, bởi vì… Cho dù là tôi muốn làm như vậy với em, cũng không nỡ.”
Dứt lời, Dạ Y Viễn nặng nề thở dài một tiếng: “Tôi chỉ là muốn nói mấy câu với em. Tôi quay lại công ty, thật sự chỉ muốn tạm thời thay thế Âu Thần quản lý công ty mà thôi, trước kia tôi là phó tổng giám đốc của công ty này, cho nên có rất nhiều chuyện tôi đều rất rành, công ty cũng không thể không ai quản lý trong thời gian dài.”
Bị anh ta khống chế, Hàn Minh Thư giãy dụa không ngừng, chỉ là sức lực căn bản không bằng anh ta, giãy giụa mấy lần cũng không thể thoát được, chỉ có thể tức giận nói: “Anh dám nói anh không có chút tư lợi nào sao?”
Dạ Y Viễn rũ mắt xuống, hơi thở trầm xuống.
“Có.”
Anh ta thẳng thắn thừa nhận, Hàn Minh Thư cười lạnh.
“Cho dù tôi thừa nhận tôi có tư lợi, nhưng cũng tuyệt đối không phải vì tôi muốn đạt được công ty, mà là vì em.”
Hàn Minh Thư: “…”
“Tôi biết em không muốn tin tôi, nhưng tôi biết… Quan hệ của em và Âu Thần, nếu công ty xảy ra chuyện gì, em chắc chắn sẽ xuất hiện. Nhưng bây giờ em như vậy, sao tôi nỡ? So với việc khiến em xuất hiện, còn không bằng… tôi tự mình đến, chỉ là không ngờ rằng em nghĩ tôi như vậy.”
“Minh Thư, trước giờ tôi chưa từng có ý muốn làm hại em, tất cả những chuyện tôi làm… Đều là vì em.” . Hãy tìm đọc trang chính ở || TRU MTRUYEN. N E T ||
“Vậy anh buông tôi ra.”
Dạ Y Viễn ngẩn người, rất nhanh buông bàn tay đang kiềm chế cô, sau khi nhìn cô một lúc liền ngồi xổm xuống nhặt hết tài liệu mà vừa nãy Hàn Minh Thư làm rơi trên mặt đất, sắp xếp lại gọn gàng rồi trả lại cho cô.
“Xin lỗi, vừa rồi hơi kích động, tôi vừa nhớ đến… Em không tin tôi, liền muốn phát điên, mấy tài liệu này trả lại cho em, hy vọng em đừng để ý.”
Hàn Minh Thư nhận xấp tài liệu, sau đó ngẩng đầu nhìn Dạ Y Viễn một cái.
“Ai không biết nói mấy lời dễ nghe? Người ngay cả bản thân tư lợi cũng không dám thừa nhận, càng khiến tôi cảm thấy đáng sợ.”
Dạ Y Viễn hoàn toàn cứng đờ tại nơi.
Vốn cho rằng sau khi nghe anh ta nói mấy lời vừa nãy, cô sẽ hiểu anh ta, nhưng không ngờ rằng…
Thì ra cô chẳng thay đổi chút nào.
“Ha…”
Hàn Minh Thư lách qua anh ta đi mất, để lại một mình Dạ Y Viễn đứng tại chỗ.
Bận rộn một ngày, sau khi về đến nhà, Hàn Minh Thư chẳng kịp tẩy trang, đã ngồi phịch trên sô pha.
Hôm nay vừa đi làm ngày đầu tiên, cô mệt muốn chết, không nhúc nhích nổi cơ thể.
Nằm một hồi, Hàn Minh Thư liền ngủ mất, trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy hình như có người cầm khăn lau mặt cho cô, Hàn Minh Thư theo bản năng mà vươn tay gạt đi, nhưng mà rất nhanh cảm giác ấy lại xuất hiện.
Cô lúc này mới gắng gượng mở mắt, phát hiện bé đậu nành quỳ trước mặt mình, trong tay một lọ dầu tẩy trang chuyên dụng cho phụ nữ có thai, đang lúng túng tẩy trang cho cô.
Thấy cô tỉnh, bé đậu nành ngây ngô nói: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi hả, nhưng mà mỹ phẩm trên mắt còn chưa tẩy sạch, mẹ có thể nhắm mắt một chút nữa không ạ?”
Nghe thấy yêu cầu của bé đậu nành, Hàn Minh Thư gần như là không có gì do dự mà lập tức nhắm mắt lại.
Sau khi nhắm mắt lại, còn có thể nghe được bé đậu nành nói với mình: “Mẹ, xong nhanh thôi à.”
Hàn Minh Thư gật gật đầu, suốt quá trình luôn an tâm cho bé đậu nành tẩy trang cho mình.
Loại chuyện này, không phải lần đầu tiên thằng bé làm. Trước kia lúc ở nước ngoài cô có đôi lúc cũng giống như bây giờ, gấp gáp trở về nhà nằm xuống liền ngủ, kết quả lúc tỉnh lại liền phát hiện đã được người khác tẩy trang giùm sạch sẽ.
Cho nên, ai nói con gái mới tâm lý, thân thiết với ba mẹ?
Rõ ràng bé trai cũng có thể như vậy.
“Xong rồi mẹ.”
Chưa hết, bé đậu nành còn nhảy xuống giường, sau đó lấy khăn nóng lau đi dầu còn thừa trên mặt cho Hàn Minh Thư, vừa nói: “Mẹ, con nghe dì Tiểu Nhan nói mẹ đã có em bé, có phải cũng có nghĩa là bé đậu nành sắp có em gái không ạ?”
Nghe vậy, trong lòng Hàn Minh Thư xuất hiện một suy đoán: “Em gái? Bé đậu nành muốn có em gái hả?”
“Dạ, đều được ạ, chỉ cần mẹ thích, bé đậu nành cũng thích.”
Hàn Minh Thư bật cười: “Mẹ bây giờ cũng không biết là em gái hay là em trai, nhưng cho dù là em gái hay là em trai, bé đậu nành… Con đều chịu sao?”
Trước đây cô còn hơi lo lắng, bé đậu nành biết tin này sẽ khó chịu.
Dù sao thằng bé từ nhỏ chỉ có một mình, cô cũng không ngờ rằng mình lại mang thai lần nữa.
“Bé đậu nành biết, mẹ rất cực.” Bé đậu nành ôm cổ của cô, kề má vào má của cô, khẽ nói: “Chỉ cần mẹ vui, bé đậu nành liền vui.”