Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 726: Minh thư, cậu thật quá đáng



Đương nhiên là Hàn Minh Thư biết rằng thằng bé chính là đứa nhỏ mà cô đã mang thai mười tháng sinh ra, cho nên mới không muốn để thằng bé phải chịu khổ với mình.

Nếu như có thể, ngược lại cô còn muốn trực tiếp đón bé đậu nành đến bên cạnh mình, hiện tại cô rất cô đơn, cô rất cần sự ấm áp.

Nhưng mà... đón bé đậu nành đến đây thì sao nữa?

Để ngày nào thằng bé cũng nhìn thấy dáng vẻ tâm trạng sa sút của mình à?

Vậy thì cũng không khỏi quá ích kỷ.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nhắm mắt lại lắc đầu.

“Tiểu Nhan, cúp máy đi, đừng để thằng bé gọi điện thoại tới nữa.”

“Minh Thư!"

“Tắt máy đi!” Âm thanh của Hàn Minh Thư lớn hơn, cô ngẩng đầu lên ánh mắt nhìn thẳng vào bé đậu nành trong video, cắn răng nói: “Bé đậu nành, con nghe đây, mẹ không cho phép con gọi điện thoại đến đây nữa, con phải học hành cho thật tốt, chờ đến lúc mẹ tìm ba con đến lúc đó sẽ đi đón con.”

Bé đậu nành vẫn là nước mắt rưng rưng nhìn cô.

“Con không muốn đâu, mẹ đừng như vậy có được không ạ, hiện tại bé đậu nành đến đó tìm mẹ, Bé đậu nành không muốn ba đâu, bé đậu nành chỉ cần có mẹ thôi.”

Tiểu Nhan còn giơ điện thoại, tiếng khóc của thằng bé cứ luôn quanh quẩn bên cô.

Hàn Minh Thư mặt không đổi sắc đưa tay ra tắt điện thoại, sau đó thuận tiện nhét điện thoại của Tiểu Nhan xuống cái gối của mình.

“Minh Thư! Minh Thư, cậu thật là quá đáng, thằng bé là con trai ruột của cậu!”

“Cho nên đây chính là lý do cậu để thằng bé gọi điện thoại cho tớ đó à? Tiểu Nhan, hiện tại tình trạng của tớ như thế nào cậu cũng biết mà, cậu muốn tớ nói cái gì với thằng bé đây?”

Ánh mắt của Hàn Minh Thư trống rỗng nhìn về phía Tiểu Nhan, hô hấp của Tiểu Nhan dừng lại: “Cũng không phải là tớ muốn cậu nói với thằng bé cái gì, chỉ là thằng bé đã biết chuyện này, bé đậu nành rất khó chịu, cậu là mẹ của thằng bé cơ mà, thằng bé muốn gặp cậu, nhớ cậu, muốn nói chuyện với cậu, có vấn đề gì không?”

“Vốn là không có vấn đề gì, nhưng mà trạng thái hiện tại của tớ không tốt, tớ không muốn gặp ai hết.”

Cô cũng không muốn phải làm sự tiêu cực của bản thân mình truyền đến cho bé đậu nành, mặc dù đối với bé đậu nành mà nói bản thân không nói chuyện với thằng bé là tàn nhẫn, nhưng mà giữa hai người có gì để nói với nhau đâu. Bé đậu nành biết chuyện đó, chắc chắn thằng bé sẽ hỏi nguyên nhân, đến lúc đó cô phải giải thích với thằng bé như thế nào đây?

“Nếu như Dạ Âu Thần không trở lại, cậu dự định cứ như vậy đó à? Bé đậu nành chỉ là một đứa nhỏ, thằng bé không thể hiểu chuyện giống như người lớn được, cậu có biết không?”

Hàn Minh Thư không muốn nói chuyện với cô, tâm trạng nóng nảy buồn bực xoay mặt sang nơi khác, giọng nói lạnh lùng: “Tớ biết rồi, cậu đi ra ngoài đi.”

“Minh Thư...” Tiểu Nhan vẫn còn chưa hết hi vọng gọi tên của Minh Thư, ngồi ở bên mép giường không muốn đi ra ngoài.

“Được rồi, tớ muốn yên tĩnh một mình.”

Nhìn thấy Tiểu Nhan ngồi bên mép giường không chịu rời đi, Hàn Minh Thư thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể nằm xuống kéo chăn lên đắp mình lại, không thèm phản ứng lại Tiểu Nhan nữa.

Tiểu Nhan đành phải thu dọn đồ đạc đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi vừa đi ra ngoài liền đúng lúc gặp Tô Cửu đang đứng ở bên ngoài, Tô Cửu kinh ngạc nhìn cô: “Xảy ra chuyện gì vậy? Hình như lúc nãy tôi nghe thấy hai người đang cãi nhau.”

“Đừng có nói nữa, nói đến chuyện này thì tôi liền tức giận.”

Tô Cửu tò mò: “Trong thời điểm mấu chốt mà cô còn tức giận cái gì chứ? Tôi thật sự rất muốn biết.”

“Cô nói xem, bé đậu nành cũng chỉ là một đứa nhỏ mới năm sáu tuổi mà thôi, nhớ mẹ của mình muốn nói chuyện với mẹ mình mấy câu, đây là chuyện rất bình thường mà có đúng không? Nhưng mà Minh Thư thì sao chứ, cậu ấy kêu bé đậu nành đừng có gọi điện thoại cho cậu ấy nữa, tôi nhìn thấy mà đau lòng muốn chết, thằng bé khóc thảm thiết như vậy thế mà cậu ấy cũng thờ ơ.”

Nghe đến đó, Tô Cửu xem như đã hiểu rốt cuộc Tiểu Nhan đang giận chuyện gì, cô bất đắc dĩ cười cười, bước lên vỗ vào vai của Tiểu Nhan, nhẹ giọng giải thích nói: “Cô đó nha, chính là chưa từng làm làm mẹ cho nên cô không biết tâm trạng và nỗi khổ của một người làm mẹ.”

“Tôi biết là trong lòng Minh Thư rất đau đớn, nhưng mà dù sao thì bé đậu nành vẫn còn quá nhỏ, nói mấy câu giả vờ cũng không được nữa hả?”

“Vậy cô từng nghĩ tới có thể là Minh Thư không muốn lừa gạt thằng bé thì sao đây, nếu như Minh Thư không có cách nào lừa gạt con của mình, vậy thì lúc nói chuyện với nhau cô cảm thấy là bọn họ sẽ nói cái gì, bé đậu nành sẽ hỏi cái gì?”

Nghe nói vậy thì Tiểu Nhan cũng giật mình, hình như là cô chưa từng nghĩ tới cái này.

“Có phải là cô căn bản cũng không nghĩ tới vấn đề này phải không?” Tô Cửu cười cười, biểu cảm nhàn nhạt nói tiếp: “Chính là do tuổi của cô vẫn còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện không thể suy nghĩ từ hai hướng, đương nhiên là tôi biết lúc này bé đậu nành rất muốn gặp mẹ của thằng bé, chuyện này cũng không có gì đáng trách. Nhưng mà cô cứ suy nghĩ thử đi, gần đây Minh Thư trải qua những chuyện này đả kích với cô ấy lớn biết bao nhiêu, cho dù có muốn cô ấy tỉnh táo lại khôi phục lại dáng vẻ lúc trước thì cũng phải cần có thời gian, chuyện này vừa mới xảy ra bao lâu cơ chứ? Cô kêu cô ấy làm sao nói thẳng chuyện này cho bé đậu nành biết ba của thằng bé có khả năng đã xảy ra chuyện, nếu như nói nhiều thì không thể nghi ngờ gì là lại đang xát muối vào vết thương của mình, cô có hiểu ý của tôi không?”

Những lời nói này thành công làm Tiểu Nhan nghẹn họng, suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ được phải trả lời như thế nào, đôi môi của cô giật giật, xoắn xuýt nhìn Tô Cửu.

Cả nửa ngày, dường như cô đã nghĩ thông suốt rồi: “Vậy phải làm sao bây giờ đây, lúc nãy còn gọi video, còn tưởng là Minh Thư không nhớ con trai của cậu ấy, còn nổi giận với cậu ấy, còn nói là cậu ấy quá đáng nữa.”

“Không có chuyện gì đâu, không phải hai người là chị em tốt của nhau à, chuyện này trong lòng của Minh Thư cũng rất rõ ràng, chỉ có điều là hiện tại cô ấy không có tâm trạng để dỗ dành cô mà thôi, hoặc là giải thích kỹ càng với cô về vấn đề này. Đợi sau khi nỗi đau qua đi, lúc nhắc lại chuyện này thì hai người đều đã quên hết rồi.”

Tiểu Nhan ngơ ngác nhìn Tô Cửu đứng trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy người phụ nữ trước mắt rất có sức quyến rũ, nghe nói là trước đó cô ta cũng thích Hàn Đông, nhưng mà cũng không nhận được trái tim của Hàn Đông, sau đó liền gả cho người khác, bây giờ cũng đã kết hôn sinh con, cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc.

Ở trước mặt của Hàn Đông, dường như là Tô Cửu không biết xấu hổ giống như là trước kia chưa từng thích con người này.

Một người phụ nữ ưu tú như thế đều không thể lọt vào mắt của Hàn Đông, vậy Tiểu Nhan cô lại có tư cách gì để Hàn Đông thích mình cơ chứ?

“Sao vậy, nhìn biểu cảm của cô hình như là còn có nghi hoặc?” . Ngôn Tình Tổng Tài

Tiểu Nhan đang do dự muốn hỏi thử tâm trạng lúc đó của Tô Cửu, còn có quá trình nữa, cô ta có từng tỏ tình với Hàn Đông hay chưa?

Nhưng mà hiện tại người ta cũng đã kết hôn sinh con, mà bây giờ cô còn hỏi loại câu hỏi này thật sự không biết điều chứ?

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lắc đầu: “Không có gì đâu.”

Con gái sẽ không che giấu được cảm xúc của mình, cái gì cũng hiện ra ở trên mặt, mặc dù là cô nói không có gì, nhưng mà biểu cảm đó trông có vẻ như chắc chắn có vấn đề.

Tuổi của Tô Cửu lớn hơn Tiểu Nhan rất nhiều, nhìn Tiểu Nhan giống như là em gái của mình, cho nên lúc này cô mới bất đắc dĩ cười một tiếng, kéo Tiểu Nhan đến cái ghế ở gần đó ngồi xuống.

“Cô đó nha, có chuyện gì thì cứ nói đi, đừng có giấu buồn bực ở trong lòng, nếu như làm mình buồn bực thì mệt mỏi biết bao nhiêu. Tuổi của tôi cũng lớn hơn cô, có rất nhiều chuyện tôi đều đã trải qua rồi, nếu như có chuyện nào thắc mắc thì cứ hỏi tôi đi, mặc dù là tôi không thể cho cô đáp án chắc chắn mười phần, nhưng mà tôi cũng giúp cô giải quyết được một vấn đề gì đó.”

Cô ta giống như một người chị tri kỷ, giọng nói ấm áp lại rõ ràng, mang đến cho Tiểu Nhan một loại cảm giác thân thiết.

- ----------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv