Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 721: Đây là cơ hội tốt nhất để anh trở về nhà họ dạ



Thậm chí Mạnh Mai Linh cảm thấy mình mới chính là người thích hợp nhất với Dạ Âu Thần.

Gia sản của Dạ thị rất lớn, hơn nữa lúc ấy lợi dụng thân phận của mình đã điều tra biết là mối quan hệ giữa hai anh em Dạ Âu Thần và Dạ Y Viễn thật ra rất kém, hơn nữa cũng biết được một vài chuyện của nhà họ Dạ mà người khác không biết.

Cho nên cô ta càng cảm thấy mình thích hợp với Dạ Âu Thần hơn.

Cho nên lúc mà quỷ kế của mình bị Dạ Âu Thần nhìn thấu, cô ta trực tiếp ôm lấy cánh tay của anh rồi nói: “So với Thẩm Cửu, em càng thích hợp với anh hơn, chẳng lẽ anh trở lại nhà họ Dạ không phải là vì để đoạt quyền à? Em có thể chỉ cần anh đi cùng với em, toàn bộ nhà họ Hàn của em đều sẽ dốc hết toàn lực mà giúp đỡ anh, đến lúc đó nhà họ Dạ là vật trong túi của anh, Dạ Y Viễn đó em cũng có thể diệt trừ anh ta giúp cho anh.”

Cô ta cảm thấy đối với đàn ông mà nói, sự nghiệp và quyền lực tương đối quan trọng.

Cùng với Thẩm Cửu là người mang thai con của người khác mà nói, chắc chắn Dạ Âu Thần sẽ không hề do dự mà lựa chọn cô ta.

Nhưng mà cô ta đã nghĩ sai rồi, sau khi cô ta nói ra lời đó, thế mà Dạ Âu Thần lại cười lạnh rồi đẩy cô ta ra, cô ta lui lại một bước rồi ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, không thể tin mà nhìn anh.

“Anh không chịu ư? Tại sao vậy? Chẳng lẽ anh không muốn đoạt hết tất cả mọi thứ của nhà họ Dạ vào trong tay, anh không muốn báo thù hả?”

Ánh mắt của Dạ Âu Thần nhìn cô ta giống như là đang nhìn một người chết, không mang theo một chút nhiệt độ và tình cảm nào: “Cô đánh giá cao bản thân cô, hay là cô đang xem thường tôi vậy? Nhà họ Dạ, tôi nhất định phải có được, nhưng mà Dạ Âu Thần tôi cũng rất khinh thường mượn tay của phụ nữ, chỉ dựa vào chút thế lực nhà họ Hàn của cô, tôi thật sự không xem ở trong mắt.”

Điên cuồng!

Đặc biệt điên cuồng!

Lúc đó Hàn Mai Linh đã nghĩ như thế này, Dạ Âu Thần căn bản xem thường sự giúp đỡ của cô ta, biết rất rõ mình bị từ chối nhưng mà Hàn Mai Linh vẫn không nhịn được mà điên cuồng mê luyến người đàn ông đó.

Lạnh lẽo, cứng rắn, quả quyết, kiên định.

Mặc dù biết là anh đối với mình không có hứng thú gì, nhưng mà cô ta vẫn điên cuồng yêu anh.

Cho nên cô ta quan tâm đủ kiểu, mặc kệ đối phương đối xử với mình như thế nào, chỉ có điều là lúc cô ta chưa phát huy được tất cả thì thân phận cô cả nhà họ Hàn của cô ta đã bị vạch trần.

Rất nhanh, cô ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Hàn, đã mất đi thân phận cô cả nhà họ Hàn, lang thang đầu đường.

Bởi vì cô ta đã giả mạo thân phận, Hàn Đông nói dựa vào mối quan hệ lúc trước của cô ta và Thẩm Cửu, sẽ không đưa cô ta đến đồn công an, nhưng mà tất cả những gì nhà họ Hàn mang đến cho cô ta, cô ta không được mang theo gì hết.

Mạnh Mai Linh đã mất đi hết tất cả, lưu lạc đầu đường, không có chỗ để đi, cuối cùng… cũng chỉ có thể trở lại căn nhà của người ba ham mê cờ bạc.

Quả nhiên vừa mới bước vào nhà thì đã chịu một trận đánh rồi, cô ta bị đánh đến đầu rơi máu chảy, nhưng vẫn không có tiền đến bệnh viện chữa trị.

Sau đó… Mạnh Mai Linh không còn dám ở lại nhà nữa, không có chỗ để đi, chỉ có thể đi ra ngoài làm công, bởi vì đã quen làm cô cả nhà họ Hàn, cô ta phát hiện có rất nhiều chuyện mình không biết làm, hơn nữa không phải là ngại bẩn thì ngại mệt mỏi, chính vì vậy mà cô ta đều bị đuổi việc hoặc là mình làm không đến nửa ngày đã tự bỏ việc.

Càng về sau cô ta không kiếm được một đồng tiền nào, còn bị chủ nợ của ba mình tìm đến cửa, sau đó kéo cô ta vào trong quán bar…

Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, nhớ lại đoạn quá khứ đó, Mạnh Mai Linh quả thật sống không bằng chết.

Cô ta cảm thấy trong vòng một đêm rơi từ trên đám mây xuống vũng bùn cũng là bởi vì Thẩm Cửu, cô nhất định ghen ghét mình đã đoạt lấy Dạ Âu Thần cho nên mới trả thù cô ta, cướp thân phận của cô ta, sau đó còn hại cô ta… bị các loại…

Mỗi lần nhớ lại đều là chuyện đau khổ.

Bây giờ nhìn thấy cô mất đi Dạ Âu Thần, Mạnh Mai Linh thoải mái muốn chết, đây chính là kết quả mà cô đã hại mình.

Chỉ tiếc là Dạ Âu Thần…

Ngón tay của Mạnh Mai Linh mơn trớn gương mặt kiên nghị anh tuấn của người đàn ông trên tấm ảnh, thấp giọng cười.

“Nếu như khi đó người bên cạnh anh là em, vậy thì tốt biết bao nhiêu, ngày hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

Mà đổi thành ở bên kia.

Sau khi Dạ Y Viễn biết được tin tức này, anh ta đang cầm cây bút máy phút chốc siết chặt ngón tay lại: “Cậu nói cái gì, Dạ Âu Thần xảy ra chuyện?”

Người mới đến nhẹ gật đầu, gương mặt gian xảo: “Anh Viễn, tôi đã cho người ta nghe ngóng, nghe nói khu vực cậu Dạ xảy ra chuyện vô cùng nguy hiểm, đến bây giờ cũng chưa ai tìm được người, ngoại trừ những người sống sót được cứu vào ngày đầu tiên thì buổi tối lại có một cơn bão lớn đổ xuống, ngày hôm sau tìm trở về đều là những người bỏ mạng, tôi thấy cậu Dạ chắc cũng là…”

Lời còn chưa nói hết, Dạ Y Viễn bỗng chốc đứng dậy, cảm xúc kích động bắt lấy cổ áo của anh ta.

“Minh Thư đâu? Cô ấy không sao chứ?”

Người bị nắm cổ áo giật nảy cả mình: “Anh, anh Viễn…”

“Nói chuyện đi! Dạ Âu Thần xảy ra chuyện, vậy Minh Thư đâu? Cô ấy có phải đi cùng chuyến bay với anh ta không, hiện tại cô ấy như thế nào rồi?”

Đáng chết!

Sắc mặt của Dạ Y Viễn trở nên cực kỳ đáng sợ, trong khoảnh khắc đó cả người giống như bước ra khỏi hầm băng, trên người tỏa ra khí tức dọa người giống như đến từ địa ngục.

“Anh, anh, anh Viễn… tỉnh táo lại đi, anh như thế này tôi không có cách nào hít thở được.”

“Nói!”

“Cô Hàn không có việc gì hết.” Người kia bị bóp chặt đến trợn trắng mắt, chỉ có thể vội vã nói một câu quan trọng.

Quả nhiên lúc Dạ Y Viễn nghe thấy anh ta nói Hàn Minh Thư không có chuyện gì, ánh mắt bỗng nhiên cử động, động tác đang níu lấy cổ áo của anh ta cũng đã nới lỏng hơn một chút.

“Cô ấy không xảy ra chuyện gì?”

“Đúng vậy, không đi cùng một chuyến bay.”

Dạ Y Viễn thở dài một hơi, lúc này mới buông tay ra, người kia lui về phía sau mấy bước mới đứng vững bước chân, thở gấp nói: “Anh Viễn, anh yên tâm đi, chỉ có cậu Dạ lên chiếc máy bay đó, lúc này đoán chừng đã chết rồi.”

Chết rồi à?

Cái chết của Dạ Âu Thần đối với Dạ Y Viễn mà nói không có gì đặc biệt, chỉ cần Minh Thư không có chuyện gì là tốt rồi, những cái khác… đều không quan trọng.

“Anh Viễn, chỉ cần Dạ Âu Thần chết đi, vậy thì tập đoàn Dạ thị cũng không phải là tập đoàn Dạ thị của trước kia nữa, nhóm hội đồng quản trị không có người dẫn đầu chắc chắn sẽ trở về tìm anh Viễn.”

Dạ Y Viễn lại nhếch đôi môi mỏng, lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Minh Thư.

Mặc dù là trên tin tức nói cô không có chuyện gì, nhưng mà tin tức này chắc chắn sẽ truyền đến trong tai của cô, nếu như cô biết Dạ Âu Thần xảy ra chuyện, khó đảm bảo được cô sẽ làm ra chuyện gì kích động.

Hiện tại Dạ Y Viễn cực kỳ lo lắng cho cô.

Gọi điện thoại cho cô, trong điện thoại di động lại truyền đến thông báo đối phương đã tắt máy.

“Tại sao lại tắt máy vậy chứ?” Dạ Y Viễn nhíu chặt lông mày, lúc suy nghĩ lại lần nữa, người trước mặt đi đến gần: “Anh Viễn, lời tôi mới nói anh có nghe không vậy?”

Nghe nói vậy, Dạ Y Viễn cau mày ngẩng đầu lên, ánh mắt không vui nhìn đối phương.

“Ặc,… anh Viễn, ý của tôi là… chỉ cần cậu Dạ chết đi, đây chính là thời cơ tốt nhất để anh trở về Dạ thị.”

“Không vội.” Dạ Y Viễn lại từ tốn nói một câu.

Hiện tại đối với anh ta mà nói quan trọng nhất vẫn là sự an toàn của Hàn Minh Thư.

Nhưng mà điện thoại di động của cô căn bản lại gọi không được, Dạ Y Viễn chỉ có thể nói: “Cậu lập tức cho người đi điều tra rõ ràng rốt cuộc Minh Thư như thế nào rồi, sau khi Dạ Âu Thần xảy ra chuyện cô ấy đã đi đâu, hiện tại trạng thái như thế nào?”

“Anh Viễn?”

Đối phương khiếp sợ trừng to mắt: “Hiện tại cũng không phải là lúc để làm những chuyện này, mà nếu như lúc này anh không thừa cơ nắm lại Dạ thị, vậy thì sau này…”

“Tôi kêu cậu đi làm cái gì thì cậu đi làm cái đó.” Câu nói này gần như là Dạ Y Viễn nghiến răng nói ra khỏi miệng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv