Dù sao thì lúc đó Dạ Y Viễn đã gặp Bé Đậu Nành ở siêu thị.
Dựa vào trí thông minh của Dạ Y Viễn, sao có thể không đoán ra được cơ chứ? Thậm chí đã bí mật điều tra cô.
Cho nên anh ta không thể không biết chuyện này.
“Hửm?” Dạ Âu Thần nhíu mày, trên gương mặt lạnh lùng đột nhiên lại xuất hiện ý cười, chỉ có điều là nụ cười này không chạm đến đáy mắt, ngược lại mang đến cho người ta một loại cảm giác lạnh thấu xương.
Nụ cười này làm Hàn Minh Thư cảm thấy không thích hợp, trong lòng cô rối bời, không lo được cái gì, trực tiếp bắt lấy cánh tay của Dạ Âu Thần.
“Nhưng mà chuyện tuyệt đối không phải giống như anh đã nghĩ đâu, anh ta biết chuyện này cũng không phải là do em nói cho anh ta biết, là anh ta…”
“Mặc kệ lý do gì, anh ta vẫn biết trước anh, mà em thì… Vẫn luôn quay vòng vòng với anh? Hi vọng là người ba ruột này không biết chuyện, đây chính là quá trình của sự việc có đúng không?”
“Em…” Hàn Minh Thư bị lời nói này của anh làm cho không biết nên phản bác như thế nào.
Dạ Âu Thần híp mắt lại, ánh mắt lạnh lùng, khí tức trên người cũng trở nên nghiêm túc.
“Là như thế có đúng không?”
Hàn Minh Thư rủ mắt xuống: “Quả thật lúc trước là như thế này, nhưng mà bây giờ không phải nữa, em…”
“Đủ rồi!”
Dạ Âu Thần đột nhiên đánh gãy lời cô, anh cũng không tức giận gì hết, giọng nói nghe có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng mà càng như vậy thì Hàn Minh Thư lại càng sợ hãi hơn.
“Bây giờ anh… Thất vọng với em, muốn cãi nhau với em sao?”
Dạ Âu Thần không đáp lời.
“Muốn cứng rắn với em?”
Hàn Minh Thư lại hỏi Dạ Âu Thần, nước mắt lên ở nơi sâu trong đáy mắt phản chiếu gương mặt của cô: “Anh vẫn còn chưa suy nghĩ kỹ.”
Lời nói này làm lòng của Hàn Minh Thư chìm đi mấy phần, màu sắc trên đôi môi của cô đột nhiên trở nên có chút tái nhợt: “Cái gì gọi là vẫn còn chưa suy nghĩ kỹ?”
Anh là đang nói anh thật sự nghĩ như vậy à?
Hàn Minh Thư nắm chặt lấy tay áo của anh, cái áo lúc nãy được cô ủi thẳng, bây giờ đã có nhiều thêm mấy nếp nhăn: “Cho nên bây giờ anh có ý gì? Anh vẫn còn chưa suy nghĩ kỹ, là nói rõ lúc nãy anh đã nghĩ như vậy? Tại sao? Cũng bởi vì thằng bé là con của anh, cho nên anh không vui hả?”
Dạ Âu Thần đứng nguyên tại chỗ, dường như mất hết sức lực, không hề động đậy.
Hàn Minh Thư nhìn anh, lực đạo trong tay nắm chặt: “Anh nói chuyện đi, có phải anh nghĩ muốn cắt đứt với em, chia tay?”
Hai chữ chia tay vừa mới nói ra, ánh mắt của Dạ Âu Thần giật giật, nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, trong đôi mắt trong suốt xuất hiện đầy vẻ lo nghĩ, giống như có một cây kim đâm vào trong ngực của Dạ Âu Thần.
Anh không nghĩ đến chuyện chia tay.
Cho dù là lúc biết cô lừa gạt mình, anh cũng không nghĩ như vậy, người phụ nữ trước mắt… Chính là người phụ nữ có cầu cũng không được, hàng đêm xuất hiện trong giấc mơ của anh trong vòng năm năm trời.
Vất vả lắm mới có được cô, sao anh lại muốn chia tay chứ?
Chỉ là… Hiện tại… Trong lòng của anh rất hỗn loạn.
Dạ Âu Thần cúi đầu xuống, chậm rãi gạt bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của mình ra.
Ngay từ đầu Hàn Minh Thư đã không vui, đôi mắt trừng to muốn phân cao thấp với anh, gắt gao nắm lấy ống tay áo của anh không chịu buông ra. Dạ Âu Thần ngước mắt lên liếc nhìn cô, nhìn thấy trong đôi mắt của cô có nước mắt.
Anh có chút đau lòng, nhưng mà giờ phút này sự tức giận bởi vì bị lừa gạt trong anh nhiều hơn là đau lòng, cuối cùng anh mới thở dài nói: “Buông tay ra.”
“Em không muốn!” Đôi mắt của Hàn Minh Thư chứa đầy nước mắt: “Nếu như em buông anh ra, có phải là anh sẽ không đến tìm em nữa không?”
Cô hỏi rất cẩn thận, Dạ Âu Thần nhìn cô, đột nhiên lại trào phúng cười một tiếng: “Em cũng sợ một ngày nào đó mất đi anh à?”
Hàn Minh Thư mở mắt thật to, nước mắt chứa trong hốc mắt từ đầu đến cuối đều không rơi xuống.
Đôi mắt của cô vốn dĩ vô cùng xinh đẹp, lúc này trong mắt lại có nước mắt, dường như một mảng xanh thẫm to lớn bị sương mù bao phủ, giống như ảo mộng.
Cô lắc đầu: “Anh đừng tức giận có được không, chuyện này… Thực sự không phải như anh nghĩ đâu.”
Vất vả lắm hai người có thể trải qua đau khổ, chẳng lẽ bởi vì chuyện này mà hai người lại phải tách ra nữa?
Mặc dù bắt đầu đến bây giờ đều là Dạ Âu Thần đuổi tới, bề ngoài cô có vẻ đã thắng, anh thua.
Nhưng mà chỉ có một mình Hàn Minh Thư mới biết rằng về phương diện tình cảm… Căn bản không nói chuyện thắng thua.
Cho dù người vẫn luôn chủ động là Dạ Âu Thần, nhưng mà lòng của cô vẫn luôn chậm rãi đến gần Dạ Âu Thần, điểm này chỉ có Hàn Minh Thư biết rất chắc chắn.
Hơn nữa những năm gần đây, cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa từng dừng yêu Dạ Âu Thần.
Nhưng mà cuối cùng Dạ Âu Thần vẫn kéo tay áo của mình ra khỏi tay của Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy trong tay trống không, anh đã lui về phía sau mấy bước.
“Để anh suy nghĩ lại.”
Dạ Âu Thần nhìn vào mắt của cô, nói từng câu từng chữ: “Bây giờ anh nghĩ không rõ ràng.”
Đôi môi của Hàn Minh Thư giật giật: “Cho đến lúc anh nghỉ rõ rồi… Có phải là anh sẽ muốn chia tay với em không?”
Nghe nói vậy, Dạ Âu Thần nhíu chặt lông mày.
“Anh chưa từng nói như vậy.”
“Nhưng mà anh đang làm như vậy! Bé Đậu Nành là con của anh, không tốt ư? Em cho rằng… Cho dù anh có tức giận thì ít ra anh cũng sẽ vui vẻ một chút, nhưng mà em không ngờ tới…”
Lửa giận của anh lại lớn như vậy, lớn đến nỗi đốt cháy hết tất cả.
Là do cô đã tính sai rồi à?
“Để anh suy nghĩ lại.”
Nhưng mà Dạ Âu Thần lại nói một câu như thế, Hàn Minh Thư cảm giác giống như mình đã mất hết sức lực, cô nhắm mắt lại, thân thể vô lực dựa vào tường: “Được, anh muốn suy nghĩ thì anh cứ suy nghĩ đi.”
Xung quanh dần dần không có âm thanh, cũng không biết trôi qua bao lâu, Hàn Minh Thư mở to đôi mắt một lần nữa, trước mắt trống rỗng, đã sớm không có bóng dáng của Dạ Âu Thần.
Mặc dù đã biết kết quả là như thế này, nhưng mà khi nhìn thấy anh không còn đứng trước mặt mình, Hàn Minh Thư thật sự rất thất vọng, hai chân mềm nhũn, Hàn Minh Thư cảm thấy mình không còn đứng vững được nữa, sau đó thân thể của cô dựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống.
Trong nháy mắt sàn nhà lạnh lẽo có vẻ như lạnh đến thấu xương làm cho cô ngồi không yên, đại khái là trong lòng có vấn đề, Hàn Minh Thư nhanh chóng nghĩ tới cái gì đó, đứng dậy đi xuống lầu.
Dưới lầu cũng trống không, trên mặt bàn chỉ còn lại một dĩa trái cây.
Hàn Minh Thư đứng đó phát ngốc một hồi, bỗng nhiên kịp phản ứng lại.
Bé Đậu Nành…”
Bé Đậu Nành đâu rồi?
Hàn Minh Thư cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp đi lên trên lầu tìm Bé Đậu Nành, kết quả tìm cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng của Bé Đậu Nành đâu, âm thanh vang vọng làm cho Tiểu Nhan chú ý tới.
“Cậu sao vậy?”
Nhìn thấy Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư liền xông tới.
“Cậu có thấy Bé Đậu Nành không? Thằng bé có đang ở chỗ của cậu không vậy?”
“Có ý gì vậy?” Tiểu Nhan có chút mơ màng nhìn cô: “Không phải là Bé Đậu Nành vẫn luôn ở dưới lầu hả, cậu làm sao…”
Nói được một nửa, cô đột nhiên mở to hai mắt, không thể tin mà nhìn Hàn Minh Thư.
“Sẽ không phải là…”
Lời nói tiếp theo cô không dám nói tiếp nữa, đành phải đưa tay che kín miệng của mình, sau đó nhìn Hàn Minh Thư trước mặt.
Một lát sau cô mới chậm rãi bỏ tay xuống.
“Minh Thư, Bé Đậu Nành, thằng bé…”
Hàn Minh Thư đứng tại chỗ cười khổ.
“Chắc có lẽ là được ba nó dẫn đi rồi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ đây? Chúng ta… Có cần phải mang nó về đây không, hoặc là bây giờ để tớ gọi điện thoại cho anh trai cậu?”
Nói xong, Tiểu Nhan lập tức lấy điện thoại di động ra, tay vừa nhấn vào danh bạ thì bị Hàn Minh Thư ngăn cản lại.
Đừng gọi nữa.”
Bản thân anh đã rất tức giận, nếu như lúc này còn gọi điện thoại cho Hàn Đông, vậy… Dạ Âu Thần sẽ nhìn cô như thế nào?