Nghe thấy việc này Tiểu Nhan ho nhẹ một tiếng: “Tớ đã tìm được quân sư, nhất định sẽ không tụt xuống.”
“Cậu có sự chắc chắn là được, nhớ đăng báo cáo nhân sự, tranh thủ thời gian tuyển trợ lý đến.”
“Ừm...được rồi, công ty càng ngày càng bận rộn, một khi cậu không ở là tớ choáng váng đầu óc, vẫn nên tìm một người đi.”
Sau khi cả hai người đạt được sự đồng thuận, Hàn Minh Thư lại nghĩ tới chuyện mình lo lắng. Ngồi xuống trước bàn làm việc, nhìn Tiểu Nhan dáng vẻ thì cứ như đang muốn nói lại thôi.
“Cậu có chuyện gì xảy ra? Có lời gì cứ nói đi, đừng ngồi ở đó nhìn tớ như một người đàn bà oán hận, may tớ là nữ, nếu không người ta còn tưởng rằng tớ là người đàn ông cặn bã phụ lòng cậu.”
Hàn Minh Thư: “...”
Tiểu Nhan để tài liệu sang một bên, sau đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hàn Minh Thư.
“Nói đi, buồn rầu cái gì? Tớ chia sẻ ưu tư với cậu một chút.”
Hàn Minh Thư nhìn Tiểu Nhan một chút: “Tớ còn chưa nghĩ ra nói với cậu thế nào.”
Tiểu Nhan suy nghĩ chuyện xảy ra mấy ngày nay rồi trực tiếp hỏi: “Cậu quen với anh ta rồi?”
Mặc dù có chút thẹn thùng, thế nhưng Hàn Minh Thư vẫn cắn môi dưới khẽ gật đầu, có lẽ là trong lòng thấp thỏm, sau khi gật đầu Hàn Minh Thư lại hỏi.
“Tớ như vậy có phải rất ngu ngốc hay không? Rõ ràng trước đó đã quyết định sẽ không ở bên cạnh anh ấy nữa, dù sao trước đây anh ấy cũng đã làm tổn thương tớ...thế nhưng tớ...”
Cô rủ tầm mắt xuống, hình như có chút áy náy: “Dường như tớ không thể khống chế nổi chính mình.”
Nhìn cô buông thõng tầm mắt dáng vẻ thương cảm ảo não, trong lòng Tiểu Nhan có chút xúc động nắm lấy tay cô, nói khẽ: “Cái này có cái gì đâu? Tình cảm vốn chính là không thể khống chế, thích một người cũng không giấu được. Năm năm qua tớ bầu bạn bên cạnh cậu đương nhiên biết trong lòng cậu vẫn luôn có anh ta, cho nên trước đây tớ mới cổ vũ cậu ở bên anh ta. Thật ra thì tất cả mọi người, khi mình thật sự thích một người thì biết rõ phía trước là núi đao biển lửa cũng sẽ quên mình muốn nhào qua.”
Giống như chính cô, biết rõ Hàn Đông không thích mình, cũng không có khả năng thích mình, thế nhưng cô chính là không có cách nào hết hi vọng.
Cô cũng biết nếu từ bỏ sớm có thể cô sẽ bớt đau khổ hơn một chút.
Thế nhưng trong lòng cô, trong mắt cô tất cả đều là Hàn Đông, giống như chỉ có thể nhìn thấy một mình anh ta mà thôi.
Vậy cô có thể làm thế nào? Chẳng lẽ muốn từ bỏ anh ta và một mình sống cô độc cả đời sao?
Tiểu Nhan biết mình có thể thích anh ta lâu như vậy, khả năng đời này cũng sẽ không thích ai giống như thích Hàn Đông được nữa, cho nên...khi còn có cơ hội thì cô nhất định phải cố gắng.
Thiêu thân lao đầu vào lửa biết rõ sẽ phải chết nhưng có thể thấy ngọn lửa vẫn sẽ quên mình lao vào.
Đây là bản năng.
Giống như Minh Thư sẽ thích Dạ Âu Thần và Dạ Âu Thần sẽ thích Minh Thư.
Trải qua năm năm hai người đều không thay đổi.
Đây là định mệnh.
“Thật ra nhiều năm như vậy có một chuyện tớ vẫn chưa nói cho cậu biết.”
Hàn Minh Thư im lặng thật lâu lại đột nhiên nói một câu.
“Chuyện gì vậy? Cậu thế mà còn có chuyện mà tớ không biết?”
Thật ra thì trong mắt tất cả mọi người, khi mọi người thấy Bé đậu nành và Dạ Âu Thần giống nhau như đúc thì hoàn toàn không thấy bất ngờ chút nào, bởi vì trong mắt họ, mình và Dạ Âu Thần lúc đầu chính là vợ chồng, sau khi ly hôn mang thai sinh con ra đương nhiên đều nghĩ rằng của Dạ Âu Thần.
Thế nhưng chuyện này bản thân Hàn Minh Thư hoàn toàn không biết, lúc trước cô bị Mai Linh lừa bịp, cho nên vẫn luôn tin tưởng đứa trẻ chính là lời hoang đường của Dạ Y Viễn.
Hơn nữa chuyện đêm mưa đó bản thân Dạ Âu Thần cũng không biết, cho nên cả thế giới đều biết đứa trẻ này là của hai vợ chồng họ.
Chỉ có vợ chồng họ không biết.
Hiện tại Hàn Minh Thư biết sự thật, cho nên chỉ còn lại người làm ba là Dạ Âu Thần không biết.
“Chuyện gì vậy? Cậu nói đi!” Tiểu Nhan quơ tay trước mặt cô.
Hàn Minh Thư lấy lại tinh thần, lắc đầu: “A, vừa rồi tớ muốn nói gì? Đột nhiên tớ quên mất.”
“...”
Vẫn là không nói, nếu các cô ấy đều biết, vậy cô nói nữa dường như cũng không có ý nghĩa gì.
Vẫn nên thu lại những câu sĩ diện kiểu cách này đi.
“Cậu dễ quên thế à? Cứ thế mất một lúc cậu không nói gì.”
“Thật ra là tớ muốn hỏi, nếu để cho ba con họ gặp mặt nói chuyện thì tớ có cần...tổ chức nghi lễ gì hay không?”
Tiểu Nhan: “... ba con gặp mặt? Cuối cùng cậu cũng chịu để Bé đậu nành xuất hiện trước mặt Dạ Âu Thần sao? Cậu không sợ rồi? Cũng đúng, cậu cũng đã ở bên cạnh anh ta, cho dù Dạ Âu Thần gặp được Bé đậu nành thì anh ta cũng sẽ không cướp đứa trẻ đi. Chẳng qua là...vấn đề này cậu nói với anh trai cậu chưa?”
Hàn Đông.
Anh ấy vẫn luôn không đồng ý mình ở bên Dạ Âu Thần, chuyện lần này xảy ra cũng rất bất ngờ, thường là trong chớp mắt nào đó đã quyết định xong.
“Anh trai cậu chiều chuộng, nâng niu cậu trong lòng bàn tay, tớ cảm thấy cậu vẫn nên tìm thời gian nói cho anh ấy biết đi, nếu không...tớ sợ đến lúc đó các cậu sẽ cãi nhau.” Tiểu Nhan lo lắng nói.
Hàn Minh Thư cắn môi dưới: “Tớ vẫn chưa nghĩ ra nên nói với anh ấy như thế nào, với lại...tớ cảm thấy tớ có thể quyết định cuộc sống của mình, cho dù là ba mẹ cũng không thể quản nhiều như vậy chứ?”
“Nhưng anh trai cậu dù sao cũng là anh trai của cậu. Anh ấy đối xử với cậu tốt cỡ nào chứ.”
“Tớ biết.” Hàn Minh Thư gật đầu: “Cũng vì anh ấy quá tốt đối với tớ, cho nên trong quá khứ rất nhiều chuyện tớ đều làm theo ý anh ấy, bây giờ tớ cũng muốn tự mình quyết định. Tiểu Nhan, nếu có cơ hội cậu có thể giúp tớ nói bóng nói gió một chút.”
Tiểu Nhan nghe xong, lập tức có chút mặt xám như tro, vốn dĩ cô bảo Bé đậu nành đưa mình đi tìm Hàn Đông là đã mặt dày lắm rồi, nếu như lại đến trước mặt Hàn Đông nói chuyện này thì chẳng phải là sẽ làm Hàn Đông không vui sao?
“Không được, tớ từ chối, chuyện này tớ không giúp cậu được, chính cậu tự tìm cơ hội nói đi.”
“Đã đoán được cậu sẽ từ chối từ lâu rồi, tự tớ sẽ tìm cơ hội nói.”
Cùng lúc đó, sau khi Dạ Âu Thần quay về cũng không trở về phòng họp, nghe Lang An nói tất cả mọi người tự giác giải tán, anh cũng không nổi giận, chỉ là lại triệu tập mọi người đến họp.
Sau đó tiếp tục tiến hành cuộc họp.
Trong lúc cuộc họp đang diễn ra, Dạ Âu Thần lại bắt đầu ngẩn người.
Mấy ông lão lại bắt đầu thảo luận, bàn đi bàn về lại bắt đầu tranh luận, sau đó tranh cãi đến nỗi mặt đỏ tới mang tai.
Mà những điều này trong cuộc họp dường như đã trở nên bình thường như ăn cơm, Dạ Âu Thần hoàn toàn coi như không thấy, dù sao chỉ cần chờ họ tranh luận xong anh lại nói thêm mấy câu là được rồi.
Chỉ là bây giờ tràn đầy tâm trí Dạ Âu Thần lại là một chuyện khác.
Anh phải tặng món quà gì cho người con trai sắp gặp mặt của mình cho tốt?
Lúc trước ở sân bay còn khoe khoang khoác lác nói đã chuẩn bị kỹ càng quà tặng, thật ra thì đó chẳng qua là Dạ Âu Thần muốn thể hiện trước mặt Minh Thư thôi.
Lần đầu anh làm ba, ngay cả con cũng chưa từng gặp mặt bao giờ.
Anh làm sao biết được tặng cho trẻ con thứ gì?
Còn nói tương đối thần bí, chẳng qua là không muốn Minh Thư biết mà thôi.
Nghĩ tới đây Dạ Âu Thần đau đầu, nhếch đôi môi mỏng.
“Cậu Dạ, cậu cảm thấy thế nào về đề nghị vừa rồi tôi đưa ra?”
Dạ Âu Thần ngước mắt nhìn qua ông ta, đột nhiên thốt ra câu hỏi.
“Bình thường trẻ con đều thích cái gì?”