Dạ Âu Thần không có ý định buông tha cô, nắm lấy tay cô: "Không phải muốn chạm một chút sao? Chạm đi."
Cô nào dám, chạm tay vào rồi, đoán chừng mình sẽ phải bỏ ra cái giá khổng lồ.
Đến bây giờ cơ thể cô không còn khó chịu lắm, nhưng không chịu nổi Dạ Âu Thần giày vò nữa, đừng nói là mấy lần, dù một lần cô cũng cảm thấy mình không chịu đựng được.
Nghĩ vậy, cô xấu hổ cười, định rút tay trở về đồng thời nói: "Chuyện đó... Túng dục quá độ, không tốt lắm, em thấy hay là thôi..."
Cô vừa thốt ra âm cuối cùng, Dạ Âu Thần đã cứng rắn nắm lấy tay cô đặt lên lỗ tai đỏ bừng của anh.
Hàn Minh Thư sững người, ánh mắt ngơ ngác nhìn Dạ Âu Thần trước mắt.
Người này... Là thổ phỉ sao???
"Chạm cũng đã chạm rồi, còn muốn thôi sao?"
Dạ Âu Thần đè ép xuống, môi mỏng lạnh lùng rơi trên cần cổ cô, hô hấp dần dần trở nên nóng bỏng.
"Những chuyện phiền toái này đều đã được giải quyết rồi, bây giờ em nên tin tưởng anh đi."
Hàn Minh Thư dùng một chút, bàn tay bất giác vòng ôm lấy cổ Dạ Âu Thần, nói khẽ: "Thật ra..."
"Ù'm?"
Cô do dự lúc lâu, vẫn không nói ra lời.
"Không có gì."
"Sao thế?" Cô muốn nói lại thôi khiến Dạ Âu Thần lo lắng, nghĩ đến tối qua trước khi ngủ dường như cô đã khóc, anh lại có chút sốt ruột, nhiệt tình cũng theo đó biến mất mấy phần.
Anh lùi người, nghiêm túc chăm chú nhìn vào đôi mắt cô.
"Em có gì muốn nói cứ nói đi."
Hàn Minh Thư lắc đầu: "Thật không có gì, vừa rồi em chỉ đang ngẩn người mà thôi."
Thật ra cô vốn định nói, từ sớm cô đã tin tưởng anh rồi, nhưng lại cảm thấy đến mức độ trước mắt thì có nói nữa cũng không có ý nghĩa gì nên cô mới không muốn nói nữa.
Nghĩ một lúc, cô lại nói: "Em tin anh."
Đôi mắt đen của Dạ Âu Thần nhìn cô dường như đang lo lắng cái gì.
"Vậy đêm qua..."
"Đêm qua làm sao?"
Nhìn ánh mắt trong veo của cô, buổi sáng biểu hiện lại hết sức chủ động, Dạ Âu Thần lại cảm thấy là mình cả nghĩ quá rồi.
Là vì quá quan tâm, nên mới có thể lo được lo mất như thế?
Trên thương trường, anh nhìn hiểu thế cục, thế nhưng trước mặt người phụ nữ mình yêu, Dạ Âu Thần dường như không thể nhìn thấy bất kỳ điều gì.
Tâm tư của phụ nữ...
Dạ Âu Thần hít sâu một hơi, ôm cô vào ngực, trầm giọng: "Không có gì."
Dựa vào trong ngực anh, Hàn Minh Thư chớp mắt: "Anh mua vé máy bay trở về rồi à?"
"Vẫn chưa mua."
"Anh không có ý định trở về sao?" Hàn Minh Thư ngẩng đầu, nhíu hàng lông mày thanh tú: "Nếu còn không trở về, công ty anh sẽ loạn lên đấy?"
"Công ty đã có Lang An ở đó rồi, không có gì đáng ngại."
"Thế nhưng mà..."
"Thật vất vả mới đi cùng anh đến một nơi, em không muốn đi xem một chút sao?"
Dạ Âu Thần bắt đầu dụ dỗ cô.
Ý của anh là, cùng anh đi du lịch sao? Du lịch hai người, Hàn Minh Thư đúng là hơi dao động, nhưng mà... bây giờ anh và cô vừa mới ở bên nhau, cũng không thể bỏ mặc công ty và mặc kệ mọi việc trong nhà chứ?
Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư lắc đầu: "Lần sau đi, lần này... không tiện lắm, em xuất ngoại đột ngột, rất nhiều chuyện còn chưa giải quyết ổn thỏa."
"Chuyện gì? Anh sẽ giải quyết giúp em."
Hàn Minh Thư: "... Không cần, em tự giải quyết được."
"Minh Thư..." Dạ Âu Thần tựa ở bên gáy cô, khẽ gọi tên cô, anh cố ý giảm thấp giọng mình xuống, ngữ khí lại có chút hương vị dụ dỗ.
Cho nên âm sắc này dường như rượu thơm nồng lướt qua cổ, khiến cho người ta có chút muốn ngừng mà không được.
Trái tim Hàn Minh Thư run lên, muốn kiên định ý nghĩ của mình.
"Không, không đi nữa, thật lần sau lại đi đi."
"Thật không đi? Thật vất vả mới có cơ hội..."
Hàn Minh Thư không có ý định nghe anh nói nữa, trực tiếp đẩy anh ra đứng dậy, sau đó đi vào trong phòng.
Sau khi vào phòng, Hàn Minh Thư đi thẳng đến phòng tắm, sau đó cầm bông tẩy trang tẩy trang, dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì làm, cô cũng không quen trang điểm nên luôn cảm giác như đang đeo mặt nạ da người, không thoải mái.
Sau khi tẩy trang, Hàn Minh Thư liền đi thu dọn đồ đạc, cầm điện thoại di động lên xem vé máy bay.
Đúng lúc Dạ Âu Thần đi vào, Hàn Minh Thư liền nói với anh: "Vé năm giờ chiều vẫn còn, hay là đặt nhé?"
Cô hỏi, nhưng lại không quay đầu lại, nên căn bản không nhìn thấy lông mày Dạ Âu Thần nhíu lại.
"Vội trở về như vậy sao?"
"Em đã nói rồi, lần này là đi đột ngột, rất nhiều chuyện chưa được chuẩn bị kỹ càng, anh nhất định phải giữ em lại sao?"
Dạ Âu Thần nghe ra bất đắc dĩ trong giọng nói của cô, rốt cục ý thức được mình có chút quá cưỡng cầu, lúc này anh mới kịp phản ứng.
"Được, để anh bảo người đi đặt vé."
"Không cần, anh đưa căn cước công dân ra đây, em tiện thể sẽ đặt cả."
Dạ Âu Thần đi tới, đưa nói số thẻ căn cước của mình cho cô.
Hàn Minh Thư nhanh chóng đặt xong hai vé, sau khi đặt xong cô nhếch miệng: "Sớm biết buổi chiều phải đi ra ngoài thì sẽ không tẩy trang nữa."
"Buổi chiều trang điểm lại cũng được, dù sao trang điểm hay không trang điểm cũng không có gì khác biệt."
Hàn Minh Thư nghĩ một chút, cảm thấy vẫn không trang điểm, đến lúc đó cứ đeo khẩu trang là được, dù sao cũng không phải đi công việc.
Khi đến thời gian, hai người lập tức trả phòng, sau đó đi sân bay.
Trước khi trở về, Hàn Minh Thư gửi tin nhắn cho Tiểu Nhan, nói mình năm giờ lên máy bay, lúc về đến nhà có lẽ đã là đêm khuya.
Nghe nói cô sắp trở về, Tiểu Nhan lập tức gửi cho cô một tin nhắn, Bé Đậu Nành bảo cô mang quà về cho nó.
Mang quà?
Nhìn thấy câu nói này, Hàn Minh Thư hơi sửng sốt, lần này cô đi quá vội vã, làm gì có thời gian đi mua quà cho Bé Đậu Nành chú?
Khi cố định đánh chữ từ chối thì bên cạnh đột nhiên nhô ra một cánh tay, cầm lấy điện thoại của cô, sau đó đánh chữ.
Được.
Hàn Minh Thư: "... Anh đang làm gì thế?"
Cô muốn thư điện thoại lại: "Bây giờ chúng ta đã ở sân bay, nào có thời gian mua quà chứ?"
Dạ Âu Thần nhếch môi, tỏ vẻ thần bí.
"Anh đã mang rồi."
"Anh... anh mang rồi?" Hàn Minh Thư có chút giật mình: "Anh ra mua quà khi nào chứ, sao em không biết? Hơn nữa..."
"Quà, chờ anh gặp được nó anh sẽ đưa."
Dạ Âu Thần khóa màn hình, rồi trả điện thoại di động trả lại cho cô, tiện tay kéo cổ tay anh vào trong ngực.
"Dù sao anh đã là ba nó, dù sao anh cũng phải chuẩn bị quà gặp mặt gì chứ."
Hàn Minh Thư cảm thấy không thích hợp, sao anh có thể chuẩn bị quà nhanh như vậy? Rõ ràng mấy ngày nay anh đều ở cùng cô ở khách sạn, ngày đó khi anh ra ngoài cũng không thấy anh mang theo thứ gì trở về.
Cô hơi tò mò: "Anh đã mang quà gì thế, em có thể xem hay không?"
"Làm sao?" Dạ Âu Thần nhíu mày: "Ngay cả quà của con trai em cũng muốn đoạt ư?"
Hàn Minh Thư: "Ai nói em muốn cướp chứ? Em chỉ tò mò xem một chút thôi mà."
"Không được." Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng, chậm rãi cong lên: "Đây là bí mật giữa anh và con, em không thể biết."
Hàn Minh Thư: "... Được thôi."
Cô luôn có một loại ảo giác, giống như sau khi ha ba con này nhận nhau, người làm mẹ là cô sẽ bị quẳng sang một bên.