Nghe thấy tiếng động, Hàn Minh Thư vội ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Anh mặc vest đen, có lẽ mới quay về từ bên ngoài, trông anh hơi phong trần mệt mỏi, anh đi đâu vậy?
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Hàn Minh Thư khi nhìn thấy anh.
Nhưng khóe mắt Hàn Minh Thư liếc nhìn khuôn mặt nhỏ giống y hệt Dạ Âu Thần trên màn hình laptop, rồi khẽ biến sắc, giả vờ bình tĩnh di chuyển chuột tắt video.
Cuộc gọi bỗng bị ngắt quãng, bé Đậu Nành vẫn ngồi ở đó chớp mắt, bóng dáng Hàn Minh Thư đang ở trước mặt bé bỗng biến mất.
Bé Đậu Nành thấy khuôn mặt Hàn Minh Thư bỗng biến mất trên màn hình, thì ngồi ở đó chớp mắt với vẻ mặt vô tội, rồi quay đầu nhìn Tiểu Nhan đang ăn táo một cách say sưa ngon lành ở ghế sofa bên cạnh, sau đó hỏi.
“Dì Tiểu Nhan, sao lại đột ngột mất video rồi ạ?”
Tiểu Nhan nuốt một miếng táo, rồi ồ một tiếng, đứng dậy đi ra phía sau bé Đậu Nành, bấm laptop một lúc, thì thấy Hàn Minh Thư gửi tin nhắn tới.
Cô nghĩ ngợi một lúc, rồi nói với bé Đậu Nành: “Bé Đậu Nành, mạng bên mẹ cháu hơi bị yếu, nên cuộc gọi tự động ngắt quãng.”
“Mạng yếu ạ?” Bé Đậu Nành nhìn Tiểu Nhan bằng đôi mắt trong veo.
Đối diện với đôi mắt trong veo thế này, Tiểu Nhan cảm thấy mình lừa cậu bé là một tội ác, nên không dám nhìn thẳng, đành phải dời mắt đi khẽ ho một tiếng.
“Bé Đậu Nành cháu phải hiểu rằng, dù gì mẹ cháu cũng đang ở trong khách sạn nước ngoài, có lẽ tín hiệu bên đó bỗng trở nên yếu, nên lát nữa chúng ta sẽ gọi video cho mẹ cháu sau, thời gian không còn sớm nữa, cháu cũng nên đi tắm rửa làm bài tập đi.”
Bé Đậu Nành không tình nguyện bĩu môi, hừ một tiếng.
“Chỉ một cuộc gọi video mà cũng mạng yếu, trước đây lúc mẹ con cháu ở nước ngoài, cũng từng đi rất nhiều khách sạn, sao cháu không thấy mạng yếu ạ?”
“Cháu.” Tiểu Nhan nghe vậy thì nghiêm mặt ngay: “Cháu nhìn lại cách ăn nói của cháu đi? Dì nói mạng yếu là mạng yếu, cháu đang chất vấn câu nói của dì Tiểu Nhan?”
“Hừ.” Bé Đậu Nành lại hừ một tiếng, rồi ngẩng mặt nhìn Tiểu Nhan: “Dì Tiểu Nhan hung dữ với cục cưng, đợi mẹ cháu về cháu phải mách mẹ cháu.”
Tiểu Nhan: “... Xì, giờ cháu học được cách tố cáo rồi đúng không? Vậy cháu đi mách mẹ cháu đi? Để xem dì có sợ mẹ cháu không? Liệu mẹ cháu có dám dạy dỗ dì không?”
Nói xong, Tiểu Nhan ôm cánh tay mình, ra vẻ sợ hãi, miệng còn không ngừng phối hợp: “Dì rất sợ đó, ôi sợ quá đi mất!”
Bộ dạng này của Tiểu Nhan thật sự diễn rất đạt.
Bé Đậu Nành đành phải dùng sát chiêu: “Bỏ đi, giờ mẹ không ở trong nước, nên mách mẹ cũng chẳng có ích gì, giờ cháu sẽ gọi điện mách cậu, nói dì Tiểu Nhan hung dữ với cục cưng, hứ...”
Bé Đậu Nành nhảy xuống ghế, rồi nhấc chân chạy ra ngoài.
Tiểu Nhan vốn đang diễn, bỗng nghe thấy bé Đậu Nành nói đến một chữ cậu, thì nhất thời biến sắc, tay chân cũng cứng đờ.
Ba giây sau cô mới phản ứng lại, vội xoay người hét lớn: “Cháu nói cháu muốn mách ai? Bé Đậu Nành, cháu mau quay lại cho dì!!!”
Hàn Minh Thư cúp máy xong thì bình tĩnh mở bảng công việc ra, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Hàn Minh Thư nhảy múa trên bàn phím, rồi thuận miệng hỏi: “Anh về rồi à?”
Dạ Âu Thần vốn đang đi về phía cô, nghe cô hỏi vậy thì ngừng bước, rồi đứng tại chỗ lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Cô ngồi trên chiếc giường lớn trong phòng, đặt laptop lên trên đùi, ngón tay xinh xắn trắng trẻo nhảy múa trên bàn phím.
Vì cô không đi ra ngoài, nên trên người vẫn mặc đồ ngủ màu xanh nhạt, càng làm nổi bật làn da trắng trẻo mịn màng của cô, mái tóc mềm mại được cô tùy ý buộc sau đầu, khuôn mặt sạch sẽ không trang điểm hơi ngước lên, đôi môi đỏ mọng ngày thường đã trở nên hồng nhạt.
Hình ảnh này đã tạo cho Dạ Âu Thần một cảm giác rất ấm áp.
Anh như một người chồng ra ngoài đi làm, còn cô là cô vợ ở nhà ngoan ngoãn đợi anh.
Anh vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy một ngọn đèn và một cô vợ đang ngồi ở đó.
Đợi anh về nhà.
Dạ Âu Thần cứ đứng ngắm nhìn như thế, tim đã cực kỳ mềm nhũn rồi.
Có lẽ là vì anh quá yên tĩnh, nên Hàn Minh Thư dời mắt khỏi màn hình laptop ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao thế?”
Dạ Âu Thần hoàn hồn, lại nhấc chân đi về phía cô.
Anh ngồi xuống bên giường, Hàn Minh Thư nhanh chóng cảm nhận được mép giường đang lún xuống.
“Em đang làm gì vậy?” Dạ Âu Thần thuận miệng hỏi.
Hàn Minh Thư bị anh hỏi thế thì nhất thời hơi chột dạ, chỉ có thể lắp bắp trả lời: “Chẳng phải tôi đang làm việc à? Anh, anh lại không nhìn thấy.”
“Tôi đang hỏi khi nãy.” Dạ Âu Thần nhắc nhở: “Trước khi tôi đi vào, đã nghe thấy tiếng em nói chuyện rồi.”
“Hàn Minh Thư: “...”
Cô không đáp lại, như đang đợi anh nói tiếp.
Dạ Âu Thần cũng không làm cô thất vọng: “Là thằng bé đúng không?”
Hàn Minh Thư hít sâu một hơi: “Cái, cái gì?”
Một giây sau, Dạ Âu Thần đã nghiêng người ôm lấy cô, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô: “Là con trai chúng ta.”
Hàn Minh Thư nghe vậy thì không khỏi trợn tròn mắt, không ngờ anh thật sự nghe thấy.
Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại cách gọi của Dạ Âu Thần, rồi cắn môi nói: “Rõ ràng là con trai tôi, từ khi nào... đã biến thành con anh hả?”
Hơi thở bên tai cô càng nóng hổi, tay Dạ Âu Thần từ từ ôm lấy eo cô, giọng nói nhẹ nhàng mê hoặc: “Sao lại không phải con tôi? Tôi là người đàn ông của em, nên con trai em cũng là con tôi.”
Trước giờ lời tâm tình luôn dễ nghe, đa số phụ nữ đều thích nghe lời ngon ngọt.
Nếu bạn vô cảm với lời ngon ngọt, thì có lẽ bạn cũng không có cảm giác với người đàn ông này.
Tất nhiên người trước mặt đã cắm rễ vào trái tim cô, lúc anh nói lời tâm tình và ngon ngọt với cô, thì đó chính là liều thuốc độc gây nghiện với Hàn Minh Thư.
Tất nhiên những lời này của Dạ Âu Thần, đã làm cô động lòng, cô đảo mắt, không nhịn được muốn thăm dò anh.
“Anh thật sự không để tâm đến việc trong người thằng bé không chảy dòng máu của anh?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Hàn Minh Thư nghiêm túc dò hỏi Dạ Âu Thần về vấn đề này.
Nhưng khi câu hỏi này lọt vào tai Dạ Âu Thần, lại mang theo sự dè dặt, anh liền ôm cô vào lòng nói.
“Chẳng lẽ em mãi không chịu chấp nhận anh là vì nguyên nhân này?”
Hàn Minh Thư nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Một nửa thôi.”
Một nửa ư?
“Vậy thì giờ em có thể loại bỏ lo lắng này, bởi vì người đàn ông của em đang cố gắng phá tan mọi lo lắng trong lòng em.”
Hàn Minh Thư: “...”
Cô cắn môi, bỗng vươn tay ôm cổ Dạ Âu Thần, còn hơi dùng sức.
Cô bỗng chủ động ôm ấp như vậy làm Dạ Âu Thần kinh ngạc, sau khi phản ứng lại anh càng nở nụ cười cưng chiều.
“Dạ Âu Thần?”
“Hửm?”
“Tôi sẽ không làm anh thất vọng.”
Thất vọng cái gì? Dạ Âu Thần nhướng mày, định hỏi cô thì lại nghe thấy Hàn Minh Thư nói tiếp.
“Tất nhiên, anh cũng đừng khiến tôi phải thất vọng, bằng không... tôi sẽ hận anh cả đời!”