“Đến cũng đến rồi, em cảm thấy tôi đang đùa với em sao?” Lúc Dạ Âu Thần nói chuyện anh đưa tay lên chỉnh tóc cho cô, sau đó còn quấn mấy sợi tóc của cô vào ngón tay.
Hàn Minh Thư cúi đầu nhìn màn này một lúc lâu.
“Tôi nghiêm túc đó, nếu như vì một người phụ nữ xa lạ mà ảnh hưởng đến cái nhìn của em về tôi, vậy tôi sẽ chứng minh người phụ nữ đó không có quan hệ gì với tôi, từ lúc gặp nhau cho tới bây giờ mọi thứ tôi làm đều là nghiêm túc, không phải làm màu gì cả.”
“Nhưng mà…” Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, nhìn thấy tia máu càng lúc càng đỏ trong mắt anh: “Không phải đã hai ngày anh chưa chợp mắt rồi sao? Anh chịu nổi không?”
Tầm mắt hai người chạm phải nhau, Dạ Âu Thần cúi đầu xuống, chạm vào trán cô, mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Chịu không nổi.”
“Nhưng tôi cảm chịu không nổi việc mất đi em.”
“Em không thể tin anh ta, anh ta không có ý tốt đâu.”
Anh nói xấu Dạ Y Viễn, còn nói mình rất tốt đẹp.
Thấy cô không đáp lại, Dạ Âu Thần lại tiếp tục bóc phốt: “Anh ta không đánh trả không phải vì anh ta không có năng lực đánh trả, mà vì em đứng đó.”
Hàn Minh Thư: “…”
“Anh ta cố ý đó, hiểu chưa?”
Hàn Minh Thư mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng đôi môi của Dạ Âu Thần lại hạ xuống trước, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi cô, như cánh hoa rơi xuống, không phát ra chút âm thanh nào.
Nhẹ nhàng, yên tĩnh, lặng lẽ.
Lồng ngực Hàn Minh Thư rung lên, vô thức mở miệng ra, đón nhận nụ hôn này.
Giây phút cô mở miệng ra còn có thể cảm nhận được cơ thể của đối phương mạnh mẽ run lên, ngay sau đó đầu lưỡi của Dạ Âu Thần gần như xông vào miệng cô hoành hành ngang ngược.
“Ưm.”
Hàn Minh Thư nhất thời không khống chế được bản thân mà kêu lên một tiếng, lúc cô cho rằng nụ hôn này sẽ còn sâu hơn nữa, Dạ Âu Thần lại đột nhiên thu lưỡi lại.
Hàn Minh Thư có chút mơ màng nhìn anh.
“Em muốn tôi chết ở ngoài sao?” Dạ Âu Thần cúi đầu chạm trán cô, thở dốc nói.
Ở ngoài…
Đúng rồi, Hàn Minh Thư chợt nhớ ra đây là phòng Vip của sân bay, bên trong tuy không nhiều người bằng bên ngoài, nhưng vẫn có những người khác.
Hàn Minh Thư lập tức phản ứng lại, lúc muốn đẩy Dạ Âu Thần ra, Dạ Âu Thần lại giữ môi cô cười thấp: “Muộn rồi, mọi người đều nhìn thấy rồi, không kịp tránh nữa đâu.”
Cảm giác được ánh mắt từ bốn phương tám hướng truyền tới, Dạ Âu Thần kinh ngạc đỏ ửng cả mặt và tai, không dám nói gì, chỉ căm hận trừng mắt nhìn Dạ Âu Thần.
“Không phải anh nói là đi ăn gì đó sao? Anh thả tôi ra, tôi phải đi ra ngoài tìm chút đồ ăn…”
Nói xong cô đẩy Dạ Âu Thần ra, lúc đứng dậy lại bị Dạ Âu Thần kéo trở về.
“Đợi tôi một lát.”
Hàn Minh Thư bị kéo về lại bên cạnh Dạ Âu Thần, thấy anh ghé vào tai cô thấp giọng nói: “Không biết vừa hôm xong, giờ tôi rất không tiện sao?”
“…”
Cái không tiện mà anh nói, Hàn Minh Thư đương nhiên biết là cái gì, dù sao loại chuyện này đã từng xảy ra một lần trong nhà cô trước kia rồi.
Đồ cầm thú này!
“Rõ ràng ban nãy chỉ…”
Hôn không nhiều lắm, mà anh lại…
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư lại căm giận trừng mắt với anh.
Đáy mắt đầy tia máu của Dạ Âu Thần tràn ngập sự vui vẻ, tuy có chút dục vọng không được thỏa mãn, nhưng sự tức giận do đánh Dạ Y Viễn ban nãy đã hoàn toàn biến mất rồi.
Lúc Hàn Minh Thư chủ động mở miệng nghênh đón nụ hôn của anh, Dạ Âu Thần chợt nhận ra, anh vẫn luôn ở trong lòng cô.
Thế nên, anh tức giận với Dạ Y Viễn làm gì chứ?
Còn muốn tranh phụ nữ với anh?
Anh ta chưa từng tham gia vào mối quan hệ này, Dạ Âu Thần thấy thỏa mãn, lần này đưa cô đi tìm Đoan Mộc Tuyết đối chất xong, anh có thể có danh có phận, được làm ba rồi.
Một lúc lâu sau, Hàn Minh Thư chợt hỏi anh một câu.
“Anh đã đỡ hơn chưa?”
Dạ Âu Thần lắc đầu, mím môi, vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
Qua khoảng ba phút nữa, Hàn Minh Thư lại nhìn anh hỏi: “Anh đỡ chưa?”
Đôi mắt cô long lanh, rõ ràng biết tình hình hiện tại của anh nhưng vẫn dùng gương mặt ngây thơ hỏi anh đã đỡ chưa?
Dạ Âu Thần thật sự muốn kéo cô qua cắn một cái, kéo cô xuống để cô cảm nhận thử xem rốt cuộc anh đã đỡ chưa.
Sao mà nhanh như vậy được?
“Sao anh…” Hàn Minh Thư còn muốn nói gì đó nữa, nhưng lại thấy anh đang dùng ánh mắt như sói nhìn mình, lời đến bên miệng rồi lại phải nuốt trở về.
Bỏ đi, cô cứ đợi tiếp vậy.
Giống như lúc trước khi ở nhà, anh bình tĩnh lại mất rất nhiều thời gian.
Lần này, Hàn Minh Thư không làm phiền anh nữa, từng giây từng phút trôi qua, lâu đến mức khiến người ta ngượng ngùng, Hàn Minh Thư thật sự rất muốn nhắc nhở anh, còn đợi tiếp có thể là sẽ phải lên máy bay rồi.
Còn đi ăn thì sao?
Cuối cùng, lúc Hàn Minh Thư sắp không nhịn nổi muốn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Dạ Âu Thần mới đột nhiên nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”
Hàn Minh Thư: “Anh ổn rồi?”
Cô nhìn anh với ánh mắt tò mò.
Dạ Âu Thần mím đôi môi mỏng.
“Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, nếu không… Tôi không dám bảo đảm tôi sẽ không ngồi đây tiếp đâu.”
Hàn Minh Thư: “…”
Bỏ đi, cô thu ánh mắt lại, không để ý anh nữa.
Trên đường đi ra ngoài, Hàn Minh Thư nhớ đến gì đó, không kìm được mà hỏi: “Anh trai anh… thật sự không sao chứ?”
Vừa dứt lời, Hàn Minh Thư liền cảm thấy không khí xung quanh lạnh đi vài phần.
Cô quay sang nhìn anh, quả nhiên nhìn thấy Dạ Âu Thần đang nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
“Đến bây giờ em vẫn còn nhớ đến anh ta?”
Hàn Minh Thư: “Không phải tôi cố ý nhớ anh ấy đâu, mà anh đã đánh người ta bị thương rồi.”
Dạ Âu Thần thu tầm mắt lại, lạnh lùng nói.
“Anh ta không phải anh trai tôi, em cũng đừng coi anh ta là anh trai.” . Truyện Sủng
Cô đương nhiên không coi anh ta là anh trai rồi.
“Càng không được coi anh ta là một người đàn ông.”
Hàn Minh Thư thầm nghĩ, yêu cầu này quá đáng rồi đó?
“Anh ta là con trai của kẻ thứ ba.” Dạ Âu Thần đột nhiên lên tiếng.
Hàn Minh Thư kinh ngạc, con trai của kẻ thứ ba? Thật ra chuyện nhà họ Dạ, Hàn Minh Thư biết không quá rõ, chỉ biết một số chuyện bề nổi mà thôi.
Dạ Âu Thần và Dạ Y Viễn không phải anh em ruột, là anh em cùng cha khác mẹ, còn những chuyện khác, cô cũng không biết nhiều.
“Năm đó, sau khi mẹ tôi gả vào nhà họ Dạ vẫn mãi không mang thai, ba năm sau thì phát hiện người đàn ông kia đã ngoại tình rồi, mẹ tôi tính cách mạnh mẽ, không muốn chịu đựng loại đau khổ phải chung chồng với người khác này nên đã ép người đàn ông kia li hôn, sau đó rời khỏi nhà họ Dạ.”
Hàn Minh Thư ngơ ra, rũ mắt xuống.
Không ngờ tính cách mẹ ruột của Dạ Âu Thần lại kiên cường như vậy, phát hiện ngoại tình thì lập tức li hôn, khác hoàn toàn với những người phụ nữ phát hiện chồng ngoại tình thì lại ngậm đắng nuốt cay chịu đựng.
“Sau khi rời khỏi nhà họ Dạ, mẹ tôi mới phát hiện bà đã mang thai.”
Sau khi rời khỏi mới phát hiện đã mang thai…
Hàn Minh Thư vô thức sờ bụng mình.
“Vốn dĩ, bà ấy có thể không cần đứa bé, dù sao cũng là của chồng trước, nhưng mẹ tôi vẫn không chút do dự mà sinh tôi ra.”
Nghe đến đây, Hàn Minh Thư không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thấy ánh mắt sâu không thấy đáy của Dạ Âu Thần, giống như bãi biển xanh thẳm.
Không giống với những lúc khác, Hàn Minh Thư chưa từng thấy ánh mắt này của Dạ Âu Thần.