Hàn Minh Thư thật sự sợ anh rồi, nếu cô lại nói không ăn, chắc Dạ Âu Thần sẽ dùng cách này để đút cô ăn tiếp.
Cô... từ chối cách này.
Tuy hai người đã hôn rất nhiều lần, nhưng dùng cách này để mớm thức ăn, cô thật sự cảm thấy có hơi gớm.
Nhưng Dạ Âu Thần lại không nghĩ thế, anh dùng ánh mắt sâu lắng nhìn chằm chằm môi cô, giống như vẫn chưa đã thèm.
Rõ ràng... rõ ràng lúc nãy vừa mới!
Hàn Minh Thư vừa ngượng vừa tức trừng mắt hung dữ nhìn anh, sau đó tự ngồi dậy, tức giận nói: “Tôi tự ăn được, không cần anh đút.”
Nói xong cô duỗi tay định cầm chén, Dạ Âu Thần lại trực tiếp bưng chén sang, tay còn lại cầm muỗn, múc một muỗng đưa đến bên môi cô.
Hàn Minh Thư: “...”
Thôi, muốn đút thế này thì cứ đút đi, dù sao cũng tốt hơn để anh đút bằng miệng.
Hàn Minh Thư tự thôi miên bản thân, bất đắc dĩ mở miệng ăn cháo.
Ăn xong chén cháo, Hàn Minh Thư mới đỡ chóng mặt hơn, nhưng cô quá đói bụng, lúc bưng chén thứ hai lên, cô tự đưa tay nhận lấy.
Có lẽ Dạ Âu Thần cũng hiểu suy nghĩ của cô, không ép bược cô nữa, chỉ cầm chén đưa sang.
Ăn liên tục ba chén cháo, Hàn Minh Thư mới cảm thấy no.
Lúc Dạ Âu Thần dọn dẹp đồ đạc đi ra ngoài, cô nhìn bóng lưng của anh, thầm than người đàn ông này thật sự quá đáng sợ...
Không ngờ lại hành hạ cô đến thế này.
Suốt bao năm qua, đây là lần đầu tiên Hàn Minh Thư ăn nhiều đến thế.
Cô sờ cái bụng hơi tròn của bản thân, đột nhiên nhớ đến gì đó, thừa lúc Dạ Âu Thần không có ở đây, cô nhanh nhẹn xốc chăn xuống giường, định đi tìm lọ thuốc tránh thai.
Lúc cô leo xuống giường, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa Hàn Minh Thư đã quỳ xuống mép giường, may mà cô đỡ giường kịp, sau đó đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
Lúc nãy cô nhớ rõ Dạ Âu Thần đã đá lọ thuốc đó sang một bên, chắc là đang nằm đâu đó dưới mấy gầm tủ, dù sao thì vẫn còn ở trong phòng.
Thừa dịp anh không ở đây, Hàn Minh Thư lập tức tìm xem lọ thuốc tránh thai kia ở đâu.
Tìm một lúc lâu cũng không tìm được thứ cô muốn, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Hàn Minh Thư chỉ đành nhanh chóng leo lên giường, giả vờ như chưa từng xuống dưới.
Lúc Dạ Âu Thần mở cửa đi vào, trong tay lại cầm theo laptop, sau đó anh tìm một chỗ nào đó ngồi xuống, mở laptop ra ngay trước mặt cô.
“???”
Anh định làm việc ở đây? Ở phòng của cô?
Thật sự tính theo dõi cô 24/24 sao?
Hàn Minh Thư cảm thấy cực kỳ khó chịu, mò di động đặt dưới gối, mở điện thoại xem Zalo.
Nếu Dạ Âu Thần cứ ở nơi này theo dõi cô mãi, vậy cô chắc chắn không thể ra ngoài được.
Nếu vậy thì làm sao cô uống thuốc tránh thai đây?
Nghĩ nghĩ, Hàn Minh Thư cảm thấy cô có thể nhờ Tiểu Nhan đưa đến giúp cô.
Nhưng cho dù nhờ Tiểu Nhan đưa đến giúp cô, nhưng nếu Dạ Âu Thần vẫn luôn ở đây thì cô cũng không có cơ hội uống.
Phải uống thuốc tránh thai trong vòng 72 giờ mới có hiệu quả, từ lúc làm xong đến bây giờ cũng đã khá lâu rồi, nếu cô không tranh thủ thời gian uống thuốc tránh thai, chỉ sợ sẽ mang thai con của anh thật.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cầm điện thoại, mở khung chat của Tiểu Nhan ra.
Cô phải làm sao mới có thể để Tiểu Nhan bí mật đưa thuốc đến mà không bị Dạ Âu Thần phát hiện đây?
Đây là một vấn đề rất lớn.
Hàn Minh Thư suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy hai mắt đang híp lại, cực kỳ buồn ngủ.
Có lẽ là bị Dạ Âu Thần chơi đùa nên cô thật sự rất mệt, không bao lâu sau đã bỏ điện thoại xuống, nằm xuống ngủ mất.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng vang lên tiếng hít thờ đều đều.
Dạ Âu Thần ngước mắt nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, thấy cô nắm chặt chăn cuộn tròn nằm đó với gương mặt an tĩnh, lập tức nhíu chặt mày.
Anh đứng dậy đắp chăn cẩn thận lại cho Hàn Minh Thư, sau đó mới cầm laptop đi xuống lầu.
Trong phòng khách, anh mang tai nghe Bluetooth, mở video.
“Chuyện đó xử lý sao rồi?”
Đầu bên kia của video có thể nhìn thấy gương mặt của Lang An, anh đang nghiêm túc báo cáo với Dạ Âu Thần.
“Cậu Dạ, đã điều tra được người đứng phía sau.”
Nghe thế, Dạ Âu Thần hơi nheo mắt lại, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng như băng, trông vô cùng nguy hiểm.
“Vậy sao?”
Ánh mắt này giống như có lực xuyên thấu, Lang An ở đầu dây bên kia nhìn thấy nhịn không được run lên, nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt này không phải nhằm vào anh, mà là nhằm vào người đứng sau điều khiển việc này.
Anh ho khan, sau đó gật đầu.
“Thật ra mấy người theo dõi mợ chủ không phải là người chuyên nghiệp gì, chỉ là mấy tên lang thang thất nghiệp, lần này bị người khác thuê về, lấy tiền nên mới theo dõi mợ chủ.”
“Mục đích?”
“Lúc nãy bọn họ đã khai, nói là dụ mợ chủ đến một nơi không người rồi bắt cóc cô.”
“Bắt cóc?” Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại: “Ai cho bọn họ có gan đó? Lại còn dám bắt cóc người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi?”
“Khụ khu...” Lang An nắm tay che miệng rồi nói: “Cậu Dạ, anh... cũng quen người này.”
Anh quen? Dạ Âu Thần nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ khó chịu.
“Chính là bạn thân năm năm trước của mợ chủ, Hàn Mai Linh.”
Hàn Mai Linh?
Cái tên này lại xuất hiện trong cuộc sống của Dạ Âu Thần một lần nữa, khoảng cách đã hơn năm năm.
“Nhưng bây giờ tên của cô ta không phải là Hàn Mai Linh nữa, sau khi cô ta bị đuổi khỏi nhà họ Hàn thì đã quay về với họ cũ, họ Mạnh, đang làm nhân viên ở một nhà hàng Tây.”
Mạnh Mai Linh sao?
Dạ Âu Thần gõ nhẹ lên mặt bàn, nghĩ đến gì đó, đưa mắt nhìn lên lầu, nghĩ đến người phụ nữ ngu ngốc kia... nét lạnh lùng trong mắt anh càng trở nên sắc bén.
“Cậu Dạ, lúc trước cô ta là bạn thân của mợ chủ, chuyện này... có cần nói cho mợ chủ biết không?”
“Đừng để cho cô ấy biết.” Dạ Âu Thần mím môi từ chối lời đề nghị của Lang An, lạnh nhạt nói: “Hơn nữa, nếu cô ta muốn hại Minh Thư, vậy thì tính toán hết nợ mới nợ cũ đi.”
Nợ mới nợ cũ...
Lang An suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu.
“Tôi hiểu rồi cậu Dạ, nếu có tin tức gì khác tôi sẽ liên lạc với anh. Đúng rồi, cậu Dạ bảo tôi điều tra, dạo gần đây Dạ Y Viễn đã bắt đầu có hành động mới, anh ta vừa mới hoàn thành xong một đơn hàng với công ty của mợ chủ, hai người bọn họ đi gặp mặt có lẽ cũng là vì chuyện này.”
“Mượn cớ bàn hợp đồng sao?” Dạ Âu Thần cười khẩy ra tiếng: “Anh ta cũng biết thuận theo chiều gió thật, chỉ tiếc... người phụ nữ của tôi là thứ anh ta có thể mơ ước sao.”
“Cậu Dạ, vậy bên phía Dạ Y Viễn thì?”
“Muốn cướp với tôi? Vậy làm anh ta không còn khả năng, sứt đầu mẻ trán.”
“Tôi hiểu rồi!”
Lúc chuẩn bị cúp máy, hình như Dạ Âu Thần nhớ đến điều gì đó, hỏi: “Từ sau khi về nước đến giờ, cậu có điều tra tài liệu về cô ấy không?”
Nghe vậy, Lang An ngạc nhiên: “Cậu Dạ nói mợ chủ sao?”
“Ừ.”
“Không điều tra, mợ chủ không phải là mợ chủ sao? Còn tra gì nữa?”
Dạ Âu Thần yên lặng khi nghe thấy những lời này.
Đúng vậy, cô chính là cô, có gì khác đâu chứ?
Cho dù cô mang thai con của chồng trước thì sao? Năm năm trước anh biết rõ đứa bé trong bụng cô là của chồng trước, không phải cũng vô thức yêu cô đến điên cuồng sao?