Hàn Minh Thư không biết anh đang nói gì, sao đột nhiên lại tức giận như vậy, cơn giận này quá lớn, cô không chịu nổi.
Phía sau là tấm cửa lạnh lẽo, hơi lạnh xuyên qua lớp quần áo khiến cô bất giác rùng mình.
Hoặc có thể là do hơi thở trên người Dạ Âu Thần quá lạnh.
Cô ngây người nhìn anh hồi lâu, giải thích thay cho mình.
“Rốt cuộc anh sao vậy? Tôi chỉ ra ngoài một lát thôi mà, còn anh… ưm.”
Cô còn chưa nói xong thì môi đã bị chặn lại.
Động tác của Dạ Âu Thần gần như tức thì, anh cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ run lên vì sợ hãi của cô.
Anh rất phẫn nộ, vậy nên nụ hôn này cũng tràn ngập lửa giận của anh, suýt nữa thiêu đốt Hàn Minh Thư.
Nụ hôn này quá nặng nề.
Hôn xong, Dạ Âu Thần rời khỏi môi cô, nhìn cô chằm chằm.
“Tôi vẫn luôn đợi, đợi em chủ động thẳng thắn với tôi.”
Dạ Âu Thần ôm eo cô, ôm cô đứng dậy.
Hàn Minh Thư nhũn người dựa vào lòng anh.
Cửa phòng bị đẩy ra, Dạ Âu Thần trở tay khoá trái cửa lại, bế cô đi về phía giường.
Khi người anh đè xuống, Hàn Minh Thư chỉ cảm thấy đối phương rất nặng, cô “ưm” một tiếng, muốn đẩy anh ra. Giây tiếp theo hai tay cô bị giữ chặt rồi giơ cao lên đầu, nụ hôn nóng như lửa đốt ập xuống.
“Nhưng tại sao em không nói?”
“Anh ta tốt hơn tôi ở điểm nào? Hử?”
Anh ta?
Anh ta là ai? Sắc mặt Hàn Minh Thư khẽ biến.
“Đừng mà!!!”
Đúng lúc này, Hàn Minh Thư tỉnh táo lại, dùng hai tẩy đẩy vào ngực anh: “Dạ Âu Thần, anh muốn làm gì?”
“Làm gì?”
Người Hàn Minh Thư cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Cô ngỡ ngàng nhìn người trước mắt.
Mặc dù người anh nóng nhưng nụ cười và ánh mắt anh rất lạnh, còn mang theo lửa giận.
Môi Hàn Minh Thư run rẩy: “Ít nhất, ít nhất… anh cũng phải dùng cái kia.”
“Dùng cái kia?” Dạ Âu Thần nghe thấy lời này, anh nguy hiểm nheo mắt lại: “Sợ mang thai con của tôi? Ha, vậy tôi nói cho em biết, Hàn Minh Thư em đã định sẽ là người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi, em chỉ có thể sinh con cho tôi.”
Mãi đến khi trời sẩm tối, Dạ Âu Thần mới ôm Hàn Minh Thư đã không còn sức nói gì nữa đi vào phòng tắm.
…
Khi Hàn Minh Thư tỉnh lại chỉ có một cảm giác toàn thân đau nhức.
Cảm giác như cơ thể bị một chiếc xe tải lớn nghiền qua, chỗ nào cũng khó chịu.
Hàn Minh Thư muốn trở mình nhưng cảm thấy eo có lực cản, khiến cô ngã về phía sau.
Cũng vì cô cử động mà chủ nhân của vòng tay côm eo cô cũng mở mắt ra.
Đôi mắt màu mực hiện lên vẻ thoả mãn, đôi môi mỏng mấp máy.
“Ngủ thêm chút nữa.”
Hàn Minh Thư: “…”
Đầu óc cô mơ màng.
Lúc trước bị anh giày vò mệt không chịu nổi, sau một giấc ngủ say, bây giờ… cô hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu lại nghĩ đến những cảnh tượng lúc nãy.
Nghĩ đến đó, tai và má Hàn Minh Thư nóng lên, cô đau khổ nhắm mắt lại.
Vốn dĩ… cô không muốn qua lại với anh, nhưng ai ngờ anh lại không biết xấu hổ càng ngày càng gần, không chỉ tham gia vào cuộc sống của cô mà giờ đây còn chiếm cả cơ thể cô.
Cứ nghĩ đến mọi chuyện có thể sẽ lặp lại như năm năm trước là Hàn Minh Thư lại thấy đau đầu.
Cô nhíu mày thật chặt, cảm thấy lát nữa nhất định phải xuống nhà mua thuốc.
Vừa nãy hai người làm mấy lần?
Năm, năm lần? Hàn Minh Thư cảm thấy mình cũng không nhớ nổi nữa, chỉ cảm thấy cô nhất định phải mua thuốc, nếu không mang thai thì sẽ rất phiền.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư đưa tay đẩy anh ra.
“Anh buông ra, tôi muốn dậy.”
“Dậy cái gì?” Dạ Âu Thần mở mắt nhìn cô, giọng nói vẫn rất khàn: “Vừa nãy mệt như vậy rồi.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cái đồ không biết xấu hổ!
Cô giãy giụa mạnh mẽ: “Tôi không mệt, anh buông tôi ra, tôi muốn dậy.”
“Không mệt?” Dạ Âu Thần híp mắt lại, trong mắt lộ vẻ nguy hiểm: “Em nói không mệt là muốn tiếp tục à?”
Nói xong anh lại bắt đầu rục rịch hành động.
Mặt Hàn Minh Thư biến sắc, cô căng thẳng nói: “Anh dám!”
Dạ Âu Thần ôm chặt cô, cúi người vùi vào cổ cô, hít sâu mùi thơm đặc biệt thuộc về cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô.
“Tôi dám hay không, em không biết à?”
Hàn Minh Thư: “…”
Đúng là anh dám, Hàn Minh Thư không dám nói nữa, cũng không dám nhúc nhích nữa. Dạ Âu Thần ôm cô, một tay vuốt tóc cô: “Ngoan ngoãn ngủ thêm một lúc, lát nữa tôi sẽ gọi em dậy.”
Nói xong anh lại nhắm mắt, Hàn Minh Thư lặng lẽ ngước mắt nhìn anh.
Cô phát quanh mắt Dạ Âu Thần vẫn có màu xanh thẫm, không phải cô đã bảo anh hãy chú ý giấc ngủ rồi sao?
Nhưng sự thù địch trên mặt anh không nhiều vậy nữa.
Nghĩ đến bộ dạng tức giận lúc trước của anh, Hàn Minh Thư nhíu mày, anh sao thế? Sao tự nhiên lại nổi giận đến vậy?
Vì vậy Hàn Minh Thư bắt đầu nhớ lại những gì anh nói lúc nãy.
“Tôi vẫn luôn đợi em thẳng thắn với tôi.”
“Nhưng vì sao em không nói?”
“Anh ta tốt hơn tôi ở điểm nào?”
Anh ta?
Rốt cuộc anh đang nói đến ai? Hàn Minh Thư cắn nhẹ vào môi dưới, dần cảm thấy chột dạ.
Sáng nay cô giấu Dạ Âu Thần đi gặp Dạ Y Viễn.
Nhưng cô đi lúc anh đang ngủ mà, anh cũng không đi theo, lẽ nào anh biết cô đi gặp Dạ Y Viễn?
Nhưng sao anh biết?
Trong lòng cô có cả ngàn câu hỏi khiến cô không kìm được muốn lên tiếng hỏi anh rốt cuộc là có chuyện gì? Nhưng cô lại sợ thốt ra sẽ tự chui đầu vào lưới.
Quá rối, Hàn Minh Thư không thể chợp mắt được.
Một lát sau, giọng nói của Dạ Âu Thần phát ra từ trên đỉnh đầu.
“Không ngủ được?”
Hàn Minh Thư giật mình, lại ngẩng đầu nhìn anh, không phải anh vẫn nhắm mắt ư? Sao anh biết cô không ngủ?
Dạ Âu Thần mở mắt, ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không trung.
“Hơi thở của em rất lộn xộn, em cho rằng tôi không biết sao?”
Hàn Minh Thư: “…”
Nói xong, anh cúi người đặt một nụ hôn lên trán cô.
Cảm giác mềm mại từ trên trán khiến Hàn Minh Thư sững sờ một lúc, cô chớp mắt, không nhịn được hỏi.
“Anh… những lời anh nói lúc trước…”
Cô hơi xoắn xuýt, cô có nên hỏi không đây?
Liệu có phải anh chỉ muốn chọc giận cô thôi, nếu cô hỏi liệu có phải là không đánh đã khai không?
Trong mắt Dạ Âu Thần đầy thoả mãn và mệt mỏi, lửa giận lúc trước đã biến mất, có lẽ nó đã được dập tắt trong quá trình vừa rồi.
Nhưng Hàn Minh Thư vẫn luôn để tâm đến nó.
“Rốt cuộc những lời anh nói khi nãy là gì?”
Dù sao cô cũng sẽ để ý, chi bằng cứ hỏi luôn.
Vẻ mặt ban đầu của Dạ Âu Thần vẫn vậy, sau đó có lẽ là dần hiểu ra cô đang nói gì, vẻ mệt mỏi trong mắt anh dần mờ đi, thay vào đó là sự lạnh lẽo thấu xương.
Đôi môi mỏng của anh lạnh lùng nhếch lên.
“Sao? Ý tôi là gì, em không biết à?”
Hàn Minh Thư: “Anh nói thẳng ra đi, đừng để tôi phải đoán nữa.”