Bàn tay nắm tay lái của Dạ Âu Thần hơi khựng lại, vừa lúc lên đường lớn, đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên thành một độ cong đẹp mắt, đôi mắt nhìn nghiêng sáng như sao trời.
Anh bỗng tìm được cơ hội quay đầu nhìn cô. Ủng hộ chính chủ vào ngay # TRUMtruyen . co m #
“Em quan tâm tôi ư?”
Hàn Minh Thư: “...”
Cô nhìn anh hồi lâu, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Coi như tôi chưa hỏi gì đi.”
Cô còn lâu mới thừa nhận mình quan tâm anh, mà tự anh đi mua bữa sáng cho cô lại không mua cho mình, chuyện này với ai thì cũng rất dễ sinh ra cảm giác áy náy nhỉ?
Cô lấy sữa nóng ra uống một ngụm, chất lòng ấm áp chảy xuôi theo cổ họng xuống dạ dày. Sau khi cắn một miếng trứng cuộn, cô bỗng siết chặt chiếc túi mình mang tới hơn vài phần.
Phải cho anh sao?
Dù sao sandwich cũng là cô vô thức làm cho anh.
Hay là... cứ cho anh đi?
Nếu anh hỏi, cứ nói thẳng là đáp lễ?
Nhưng nghĩ thế nào, Hàn Minh Thư vẫn không chịu lấy ra.
Xe cứ lặng lẽ chạy về phía trước như thế, cho đến khi tới dưới lầu công ty, Hàn Minh Thư đã ăn xong trứng cuộn sữa vào bụng, cô cầm khăn giấy lau khóe môi.
“Cảm ơn.”
Sau khi cảm ơn, cô định đẩy cửa xuống xe, nhưng bỗng nhiên nghĩ ra gì đó.
“Đúng rồi, anh muốn lái xe của tôi về tiểu khu sao?”
Dạ Âu Thần mím môi, lạnh lùng nói: “Không về tiểu khu, tôi tới công ty.”
“Tới công ty?” Hàn Minh Thư không nhịn được trừng mắt, chỉ vào xe của mình: “Anh muốn lái xe của tôi đi? Anh chắc chứ?”
Tuy rằng chiếc xe này không phải vô cùng tệ, nhưng so với xe ngày thường Dạ Âu Thần hay lái thì xe cô thật sự kém hơn rất nhiều, giá cả cũng khác xa nhau.
Anh lái xe của cô tới công ty, không cảm thấy mất mặt sao?
“Có vấn đề gì sao?” Dạ Âu Thần ngước mắt liếc nhìn cô: “Tan tầm tôi sẽ tới đón em, tự chú ý an toàn.”
Hàn Minh Thư: “...”
Xem ra anh làm thật rồi. Cô bỗng nhiên nhớ tới những lời anh đã nói với cô đêm qua. Anh nói trước khi điều tra rõ, anh sẽ luôn ở bên cạnh cô, xem ra anh thật sự nói là làm.
Nhưng... anh cứ đi qua đi lại đón cô như vậy không cảm thấy mệt sao?
Hàn Minh Thư siết chặt chiếc túi trong tay, cô bỗng cảm thấy hơi áy náy. Cô suy nghĩ một lát, sau đó đưa chiếc túi trong tay cho anh.
“Cho anh.”
Dạ Âu Thần mặt mang theo vẻ nghi ngờ nhận lấy chiếc túi, không đợi anh lên tiếng hỏi mình, Hàn Minh Thư đã tự giải thích trước:
“Đây vốn là bữa sáng tôi làm cho mình, nhưng không phải anh đã mang đồ ăn sáng cho tôi sao? Cho nên phần này tôi không ăn hết, nên... cho anh.”
“Hai phần?” Dạ Âu Thần nhìn hai phần sandwich trong tay, đôi mắt đen nhánh hiện lên ý cười nhàn nhạt, môi mỏng hơi cong lên: “Sức ăn của em lớn như vậy sao?”
“Đúng vậy... bình thường tôi vẫn ăn hai phần bữa sáng, có vấn đề gì không?
Càng giải thích lại càng cảm thấy chột dạ là sao nhỉ? Hàn Minh Thư thấy anh cong môi cười xấu xa, thật sự không chịu nổi nữa, cô cắn răng nói: “Tôi lên trước đây, anh thích ăn thì ăn.”
Sau đó cô đóng cửa xoay người bỏ đi, chỉ để lại cho Dạ Âu Thần một bóng lưng.
Cô đi rất vội, thoáng cái đã đến cửa lớn công ty, sau đó biến mất trong tầm mắt của Dạ Âu Thần.
Cuối cũng cũng không còn cảm giác được ánh mắt như kim đâm ở sau lưng nữa, Hàn Minh Thư mới thở phào nhẹ nhõm.
Vào thang máy, lên lầu, Hàn Minh Thư đi thẳng vào văn phòng của mình.
Cô vừa mới ngồi xuống không lâu, di động bỗng vang lên tinh tinh, là tiếng thông báo của facebook.
Hàn Minh Thư mở ra xem thử, là tin nhắn Dạ Âu Thần gửi tới.
Chỉ có bốn chữ ngắn ngủn.
[Tôi nhớ kỹ rồi.]
Anh nhớ kỹ rồi? Hàn Minh Thư hơi nghi ngờ, anh nhớ cái gì chứ?
Hàn Minh Thư nhíu mày, siết chặt di động nghĩ nên trả lời Dạ Âu Thần như thế nào. Suy nghĩ, cô lại buông di động xuống, quyết định không để ý tới anh.
Khi Tiểu Nhan đi làm, cô ấy thấy Hàn Minh Thư đã ở trong văn phòng thì hơi kinh ngạc.
“Sớm như vậy đã tới rồi sao? Tớ còn tưởng rằng... Hôm qua cậu không tới công ty mà.” Tiểu Nhan ngồi luôn xuống bên cạnh cô, sau đó ép hỏi: Đêm qua Bé đậu nành hỏi tớ rất lâu, người đàn ông ở trong văn phòng hôm qua là ai vậy?
Nghe vậy, hơi thở của Hàn Minh Thư cứng lại.
“Bé đậu nành hỏi sao?”
“Nhưng thằng bé đã dặn tớ không được nói với cậu, sợ cậu bối rối, nói là cậu muốn thằng bé giữ bí mật.”
Hàn Minh Thư: “Nhóc thối này, tớ muốn nó giữ bí mật, nó còn nói cho cậu?”
Tiểu Nhan bất mãn bĩu môi: “Cho dù là giữ bí mật cũng là bí mật với người ngoài, tớ đâu phải người ngoài, tớ đã sống bên hai người nhiều năm như vậy, có chuyện gì không thể nói với tớ chứ? Huống hồ chuyện của cậu và Dạ Âu Thần, tớ còn rõ ràng hơn chính cậu ấy chứ!”
“Còn biết rõ hơn chính tớ sao?”
Tiểu Nhan im lặng, đưa tay ra xoắn ngón tay: “Hì hì, chuyện tớ biết vẫn ít hơn cậu một chút chút mà!”
Hàn Minh Thư thật sự bất đắc dĩ, cô lắc lắc đầu cầm bút, vừa mở tài liệu ra, vừa thuận miệng hỏi: Không nói tớ nữa, nói cậu đi, tiến triển với anh tớ thế nào rồi? Sau khi anh ấy từ chối cậu, hai ngày nay cậu ở nhà họ Hàn có áp dụng thủ đoạn gì không?
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tiểu Nhan lại trở nên chán chường.
“Cậu đừng nhắc nữa, từ sau ngày đó anh cậu từ chối tớ, bây giờ anh ấy luôn coi tớ như người trong suốt. Buổi sáng rõ ràng anh ấy đưa tớ và Đậu Nành đi học, nhưng không ngờ anh ấy lại làm lơ tớ. Đến công ty cũng là tài xế nhắc nhở tớ, khi tớ đi... anh ấy cũng không thèm liếc mắt nhìn tớ lấy một lần.”
Nói tới đây, Tiểu Nhan cúi đầu, môi đỏ bĩu ra.
“Minh Thư, có phải tớ thật sự rất kém cỏi hay không? Cho nên anh trai cậu mới có thể không cần suy nghĩ đã từ chối tớ, bây giờ đến liếc mắt nhìn tớ cũng cảm thấy dư thừa? Có đôi khi... tớ thật sự rất đau lòng. Hơn nữa tớ cũng cảm thấy mình rất không biết xấu hổ, rõ ràng anh ấy đã từ chối tớ rồi, nhưng tớ còn ra vẻ như anh ấy chưa từng từ chối tớ, vẫn luôn theo Bé đậu nành về nhà họ Hàn.”
Cứ nói cứ nói, Tiểu Nhan buồn rầu ôm đầu mình, khóc kể: “Tớ cảm thấy bây giờ tớ không khác gì kiểu đàn bà lì lợm bám dai như đỉa. Trong mắt anh cậu, tớ chắc chắn là người khiến người ta chán ghét.”
Thấy Tiểu Nhan như vậy, Hàn Minh Thư bỗng thấy rất đau lòng. Cô không nhịn được đưa tay lên xoa đầu cô ấy.
“Sao có thể như vậy chứ? Cậu ưu tú như vậy, anh trai tớ chỉ là chưa phát hiện ra ưu điểm của cậu mà thôi. Hơn nữa... nói thật, cậu xem thư ký Tô không ưu tú sao? Nhưng... đến cả cô ta cũng không lọt vào mắt anh trai tớ, cho nên...”
“Cho nên gì cơ?”
“Tớ đoán anh trai tớ có thể là người không hiểu chuyện tình cảm?” Hàn Minh Thư một tay chống cằm, một tay xoay bút, phân tích: “Nếu không sao đến bây giờ anh ẫy vẫn mãi chưa có bạn giá? Từ giọng điệu của anh ấy, tớ có thể nghe ra bởi vì từ nhỏ tớ bị đi lạc, sau đó mẹ lại vì chuyện của tớ mà bị bệnh rồi qua đời, gia đình này do anh trai tớ một mình gánh vác, cho nên... áp lực của anh ấy hẳn là rất lớn. Tớ cảm thấy anh ấy vẫn luôn sống thay người khác...”