Hàn Minh Thư dừng động tác lại, cô trừng lớn mắt, hô hấp cũng ngừng lại.
Người đàn ông phía sau nắm lấy cánh tay cô, hơi ấm trong lòng bàn tay cách một lớp áo không ngừng truyền tới, nhưng Hàn Minh Thư lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Sự lạnh lẽo này dâng lên từ phía dưới, như là cô đang đứng trong một thế giới băng tuyết.
Giọng nói của Dạ Âu Thần có vẻ lạnh lùng truyền tới tai cô.
“Đứa trẻ đeo mặt nạ, nhìn tầm bốn năm tuổi đó.”
Hàn Minh Thư cắn mạnh môi dưới của mình, lập tức, môi dưới truyền đến một cơn đau dữ dội, khiến cô tỉnh táo lại ngay sau đó.
Không đúng, sao cô lại phải hoảng loạn như vậy.
Lần trước Bé đậu nành đã nói với cô, thằng bé đeo mặt nạ gặp mặt chú kia, nhưng hai người họ không hề biết nhau.
Đúng vậy, trong tình huống đó, hai người đều đeo mặt nạ, sao có thể nhận ra nhau được.
Vậy cô hoảng loạn gì chứ?
Bình tĩnh, Hàn Minh Thư, không cần phải tự thấy hoảng loạn, nếu không Dạ Âu Thần sẽ nhìn ra sự khác thường.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, để tâm trạng cô từ từ bình ổ lại, rồi cô mới nói.
“Vậy sao? Hôm đó anh cũng đeo mặt nạ à, khéo thật đấy.”
Phản ứng của cô khiến Dạ Âu Thần nhíu mày lại.
“Em không biết?”
“Tôi?” Hàn Minh Thư mỉm cười: “Sao tôi lại biết được? Sao thế? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi cũng gặp đứa bé đó rồi sao?”
“…”
“Nghe em nói như vậy, tôi lại đột nhiên muốn gặp mặt rồi, là trẻ con nhà ai mà lại nghịch ngợm như vậy, đi tham gia tiệc lại còn đeo mặt nạ.”
Nói đến đây, Hàn Minh Thư giả vờ mỉm cười.
Dạ Âu Thần nghi ngờ rồi, anh híp mắt, giữ vai cô lại, kéo người cô lại đối diện với mình.
“Em thật sự chưa gặp qua sao? Đứa bé đó không phải con của em sao?”
Lúc hai người đối mặt nhau, Dạ Âu Thần nhìn thẳng vào mắt của cô, người phụ nữ này không giỏi nói dối.
Nếu cô nói dối, vậy ánh mắt và biểu cảm của cô sẽ nói cho anh đáp án.
Hàn Minh Thư bị ép phải ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của Dạ Âu Thần.
Trong mắt Dạ Âu Thần, cho dù là đã qua năm năm, ánh mắt của cô vẫn trong suốt, sạch sẽ như ngày nào, không có chút tạp chất, chỉ là lạnh lùng hơn trước đó một chút.
“Trả lời tôi.” Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần khẽ mấp máy, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.
Một giây, hai giây, ba giây…
Hàn Minh Thư khẽ chớp mắt, đáy mắt không có bất cứ sự dao động nào, gương mặt vẫn rất bình tĩnh, cô nhẹ nhàng nói: “Không có, không phải.”
Dạ Âu Thần: “…”
Hàn Minh Thư vô cùng bình tĩnh, không có chút dấu vết nói dối nào cả.
Bàn tay siết lấy cằm cô thả lỏng ra, Dạ Âu Thần sản sinh một nỗi nghi ngờ với bản thân mình.
Chẳng lẽ là anh nghĩ nhiều rồi? Tại sao lại có sự trùng hợp như vậy chứ?
“Tại sao anh tùy tiện gặp một đứa trẻ lại cho rằng đó là con của tôi chứ? Ngày đó có rất nhiều người đi tham gia tiệc, có bao nhiêu đứa trẻ đi như vậy, chẳng lẽ anh vừa gặp một đứa đã cho rằng đó là con của tôi sao?”
Nói xong, Hàn Minh Thư lùi về phía sau vài bước, cô khẽ xoa cái cằm bị bóp đau của mình, khẽ nói: “Anh hỏi đủ chưa? Hỏi đủ rồi thì tôi chọn món đây.”
“Đợi một chút.” Dạ Âu Thần lại ngắt lời cô.
Đầu ngón tay cầm điện thoại của Hàn Minh Thư trở nên trắng bệch, cô rũ mắt xuống: “Anh còn muốn hỏi gì nữa?”
“Đứa bé đâu?’
Hàn Minh Thư: “… Đứa bé gì?”
“Con của em.” Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm cô: “Tại sao không cho tôi gặp thằng bé? Tại sao lại cất đồ và giày của thằng bé đi?”
Quả nhiên, anh đã cảm thấy rối rắm với vấn đề này rồi.
Có điều khả năng là phải khiến anh thất vọng rồi, lúc Hàn Minh Thư cất đống đồ đó đi, cô đã sớm đoán được anh sẽ không kìm được mà hỏi cô những điều này rồi.
Vì vậy cô cũng đã sớm nghĩ ra câu trả lời để ứng phó Dạ Âu Thần rồi.
“Tại sao lại không cất đi?” Hàn Minh Thư nhìn lại Dạ Âu Thần với ánh mắt nghiêm túc, đôi môi đỏ nở một nụ cười chế giễu: “Anh cũng biết đó là con của chồng trước của tôi, không cất đống đồ này đi, anh có thể chịu được sao?”
Lời phản bác này khiến Dạ Âu Thần ngơ ra, nhất thời không thể nói gì.
Thấy anh đứng ngơ ra tại chỗ không nói gì, Hàn Minh Thư biết cô đã tạm thời qua ải này rồi, bèn vội nói: “Được rồi, chủ đề này nói đến đây thôi, tôi phải chọn món, anh đừng ảnh hưởng đến tôi nữa.”
Nói xong Hàn Minh Thư quay người đi, định đi xa một chút để chọn món, tránh anh lại hỏi mấy câu ảnh hưởng đến cô.
“Đợi đã.”
Chỉ là không ngờ được, cô vừa quay người, Dạ Âu Thần lại gọi cô lại.
Lần này Hàn Minh Thư hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn.
“Rốt cuộc anh đã chịu thôi chưa thế? Anh còn muốn ăn cơm nữa không? Nếu không ăn thì anh về phòng của mình đi, tôi tự ăn…”
Còn chưa nói xong, Dạ Âu Thần đã bước đến ôm lấy cô từ phía sau, giữ lấy cánh tay mỏng manh, trắng nõn của cô, tay còn lại cầm lấy điện thoại cô, thoát khỏi giao diện tiệm cơm Tứ Xuyên ban nãy.
“Quên mình bị bệnh rồi sao? Lúc này mà còn ăn cái này?”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô bất an để mặc Dạ Âu Thần giữ ngón tay mình, thoát ra khỏi giao diện rồi lại vào một tiệm cháo dưỡng sinh: “Bây giờ em nên ăn đồ thanh đạm một chút.”
Hàn Minh Thư khẽ mấp máy môi nhưng lại không nói gì.
Cô vốn tưởng rằng anh sẽ tiếp tục hỏi cô chuyện liên quan đến đứa bé, nhưng không ngờ anh lại…
Đặt hai phần cháo dưỡng sinh, Dạ Âu Thần giữ ngón tay cô ấn vào phần thanh toán, nhiệt độ ngón tay anh nóng như lửa đốt, hô hấp của Hàn Minh Thư cũng trở nên có chút gấp gáp.
Ngay sau đó, cô dùng sức đẩy Dạ Âu Thần ra, nói: “Tôi không thích ăn cái này.”
Sau đó cô giãy ra khỏi lồng ngực của anh.
Nghe thấy vậy, Dạ Âu Thần không vui nhíu mày: “Hôm nay không phải lúc em có thể tùy hứng, còn muốn bị sốt nữa sao? Hay là, em nhớ nhung cảm giác được tôi chăm sóc?”
Hàn Minh Thư: “… Nói vớ vẩn gì đấy?”
“Vậy thì đặt.” Dạ Âu Thần tiến lên trước một bước, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh, trắng nõn của cô, giọng nói có phần nặng nề: “Nghe lời.”
Thấy anh nắm chặt tay mình, Hàn Minh Thư mím môi, cảm thấy cháo dưỡng sinh cũng không tệ.
Thực ra cô muốn ăn, nhưng lúc đó lại suy nghĩ, chắc Dạ Âu Thần sẽ không cùng cô ăn đồ thanh đạm như vậy đâu.
Dù sao anh cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Dạ Thị, bình thường ở nhà đều là đầu bếp chuyên môn nấu cho anh ăn, mà hôm nay cô lại không thể xuống bếp, nếu chỉ tùy tiện ăn cháo, chắc chắn anh sẽ chê.
“Anh muốn ăn sao?” Hàn Minh Thư không kìm được mà hỏi thêm.
Dạ Âu Thần ngơ ra, lúc này mới hiểu được, đôi môi mỏng anh khẽ nhếch lên, bàn tay nắm tay Hàn Minh Thư cũng tăng thêm sức: “Em đang để ý tới cảm nhận của tôi sao?’
Ánh mắt của anh vô cùng nóng bỏng, khiến mặt Hàn Minh Thư đỏ ửng lên, cô rút tay mình lại, lạnh lùng nói: “Tôi nói là tôi mời anh ăn, bày tỏ lòng cảm ơn, đương nhiên là phải để ý tới suy nghĩ và ý kiến của anh rồi. Hơn nữa mời người khác ăn cơm cũng không thể quá sơ sài được.”
“Minh Thư, tôi không phải người khác.”
Dạ Âu Thần nhìn cô, nói với giọng chắc chắn: “Tôi là chồng em.”
Hàn Minh Thư nhìn anh: “Không phải, trước kia không phải, bây giờ cũng không phải.”
Lần này Dạ Âu Thần không phản bác cô, mà lại nói: “Sau này sẽ phải.”