“Tổng, tổng giám đốc Dạ.” Tiểu Nhan mỉm cười, miễn cưỡng chào hỏi đối phương.
Dạ Âu Thần lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Hàn Minh Thư, mắt anh nhất thời trở nên sắc lẹm, lạnh lùng hỏi: “Cô ấy đâu?”
Tất nhiên Tiểu Nhan vẫn chưa quên lời căn dặn của Hàn Minh Thư lúc nãy, nhưng đứng trước khí thế mạnh mẽ của Dạ Âu Thần, cô vẫn yếu ớt và chột dạ, nên cô vô thức liếc nhìn phòng nghỉ ngơi.
Rồi khẽ đáp: “Minh Thư bảo anh xuống lầu đợi cô ấy năm phút, rồi cô ấy sẽ đi xuống tìm tổng giám đốc Dạ ngay.”
“Năm phút?” Nghe thấy con số này, Dạ Âu Thần không khỏi híp mắt lại, đôi mắt hẹp dài hiện rõ hơi thở nguy hiểm, anh khẽ nhếch đôi môi mỏng nói: “Tôi đã cho cô ấy nhiều thời gian như thế, mà cô ấy còn trả treo với tôi?”
Nhìn thấy nụ cười này của anh, Tiểu Nhan không khỏi nuốt nước miếng.
Người đàn ông này thật sự quá đẹp, cũng may cô đã thích Hàn Đông rồi hí hí!
“Tổng giám đốc Dạ, Minh Thư nói chắc chắn năm phút sau cô ấy sẽ đi xuống, anh hãy tin cô ấy một lần đi.”
Xem ra người phụ nữ này không hề để tâm đến lời nói lúc nãy của anh.
Ha.
Đáy mắt Dạ Âu Thần càng lạnh lẽo, rồi dời mắt, khóa chặt cánh cửa phòng nghỉ ngơi.
Tiểu Nhan biến sắc, thần kinh toàn thân nhất thời căng cứng.
Anh đang nhìn đi đâu vậy? Chẳng lẽ anh định đi vào phòng nghỉ ngơi?
Loading...
Lúc cô đang ngẫm nghĩ, Dạ Âu Thần đã nhấc đôi chân dài thẳng tắp, thật sự đi về phía phòng nghỉ ngơi.
“Tổng tổng tổng giám đốc Dạ!” Tiểu Nhan nhất thời căng thẳng đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người bật dậy khỏi chỗ ngồi, một giây sau đã đứng trước mặt cản đường Dạ Âu Thần.
“Anh định làm gì?”
Dạ Âu Thần thấy Tiểu Nhan đứng chặn trước mặt mình, thì nhíu mày không vui.
“Cô tránh ra!”
“Không, không được!” Tiểu Nhan hơi lắp bắp trả lời, rồi dang rộng hai tay đứng trước mặt anh, cô đã hứa với Minh Thư là che giấu giúp cô ấy rồi, nếu giờ Dạ Âu Thần xông vào, đến lúc đó cô phải giải thích thế nào với cô ấy.
Dạ Âu Thần càng nhíu chặt mày, thấy Tiểu Nhan đứng chặn trước mặt mình, thì ánh mắt càng trở nên tìm tòi.
Tại sao vẻ mặt và ánh mắt của người phụ nữ này lại hoảng loạn như thế, như thể sợ anh sẽ xông vào phòng nghỉ ngơi.
Chẳng lẽ trong phòng nghỉ ngơi có thứ gì đó mờ ám?
Nghĩ như thế, sắc mặt Dạ Âu Thần nhất thời trở nên u ám, lạnh giọng quát: “Tôi nói lại lần cuối, cô tránh ra.”
Ánh mắt lạnh lùng đó làm chân Tiểu Nhan run rẩy, nhưng cô đã hứa với Minh Thư rồi, nên vẫn kiên cường đứng đó, nói: “Tổng giám đốc Dạ, Minh Thư bảo tôi chuyển lời với anh, chỉ năm phút thôi, chắc chắn cô ấy sẽ xuống đúng giờ.”
“Năm phút? Ha.” Dạ Âu Thần cười khẩy: “Vậy tôi ở trong phòng nghỉ ngơi đợi cô ấy.”
Dạ Âu Thần thấy cô luôn đứng chặn trước mặt mình, thì thật sự mất hết kiên nhẫn giằng co với Tiểu Nhan, chỉ lạnh lùng nhìn cô bằng ánh mắt sắc như dao găm: “Cô có tránh ra không?”
Tiểu Nhan: “...”
Cô nuốt nước miếng, con ngươi thu nhỏ lại.
Cạch...
Đúng lúc này, cửa phòng nghỉ ngơi mở ra, Hàn Minh Thư bước ra ngoài với vẻ mặt khó coi.
“Tôi chỉ bảo anh đợi năm phút thôi mà, anh có cần làm khó Tiểu Nhan thế không?”
Cô nhanh chóng đóng cửa phòng nghỉ ngơi lại, rồi ngước mắt lên lạnh lùng nhìn anh.
Tất nhiên Dạ Âu Thần cũng chú ý đến hành động của cô, lúc nãy cô vào phòng nghỉ ngơi, giờ ra ngoài lại vội vàng đóng cửa lại, anh đi thẳng tới đó, nhưng Hàn Minh Thư bỗng lảo đảo suýt ngã trước mặt anh.
Dạ Âu Thần nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, rồi nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Hàn Minh Thư yếu ớt nói: “Đầu tôi hơi choáng váng.”
“Đầu choáng váng?”
Cô gật đầu, chợt nhớ tới điều gì đó, nên đẩy mạnh Dạ Âu Thần ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi bị choáng váng mới vào trong nằm nghỉ một lát, anh cứ phải ép tôi đi ra mở cửa cho anh à?”
Lúc nãy Dạ Âu Thần vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng sau khi nghe cô nói mình không khỏe, thì lòng nghi ngờ đó bỗng tan biến.
Đôi mắt đen láy của anh tràn đầy vẻ lo âu, sau khi bị cô đẩy ra thì đi tới nắm cổ tay Hàn Minh Thư, rồi ôm cô vào lòng ngay, dù giọng điệu hơi trách móc nặng nề nhưng lại quan tâm nhiều hơn.
“Nếu em thấy khó chịu sao không gọi cho tôi?”
“Tôi gọi cho anh làm gì?” Hàn Minh Thư vốn định đẩy anh ra, nhưng nghĩ lại, không dễ gì cô mới loại trừ lòng nghi ngờ của anh, di chuyển toàn bộ sự chú ý vào tình trạng sức khỏe của cô, nên cô không đẩy anh nữa, mà hơi ngoan ngoãn tựa vào ngực anh.
“Em gọi tôi làm gì?” Dạ Âu Thần nghe thấy câu nói này thì hơi khó chịu, một giây sau, anh đã bế cô lên ngay, Tiểu Nhan đứng bên cạnh thấy thế thì không khỏi kinh ngạc thốt lên, rồi vô thức che miệng lùi qua một bên.
Ừm, cô chỉ nên đứng xem thôi.
“Em nói em gọi tôi làm gì?” Dạ Âu Thần bất đắc dĩ liếc nhìn cô, vừa bế cô ra ngoài, vừa nói: “Tôi mang người đi trước.”
Tiểu Nhan sửng sốt nửa ngày mới nhận ra anh đang nói với cô, cô ồ một tiếng xem như đáp lại, rồi nhìn thấy Hàn Minh Thư ra dấu với mình, Tiểu Nhan mới dùng khẩu hình miệng đáp: Cậu yên tâm đi.
Hàn Minh Thư bị Dạ Âu Thần bế ra khỏi văn phòng, rồi đi thẳng vào trong thang máy, lúc này cô mới bắt đầu phản kháng.
“Anh thả tôi xuống đi, tự tôi đi được.”
Lúc nãy cô không phản kháng là vì cô muốn loại trừ lòng cảnh giác của Dạ Âu Thần.
Cô không ngờ mình lại gặp Bé đậu nành ở đây.
Dạ Âu Thần nhíu mày, hoàn toàn phớt lờ cô, hai tay vẫn ôm chặt cô.
“Dạ Âu Thần!” Hàn Minh Thư đẩy anh ra: “Anh mau thả tôi xuống đi, nếu cứ thế này sẽ bị người khác nhìn thấy.”
“Nhìn thấy thì nhìn thấy.” Dạ Âu Thần cúi đầu, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: “Tôi cũng chẳng quan tâm.”
“Anh không quan tâm nhưng tôi thì có.”
Đây là công ty cô, nếu để nhân viên cô nhìn thấy, thì sau này cô còn mặt mũi nào để đối mặt với họ? Hơn nữa... cô cũng không muốn người khác cảm thấy cô và Dạ Âu Thần có gì với nhau.
Nghĩ đến đây, Hạ Minh Thư bắt đầu ra sức vùng vẫy.
Cảm nhận được cô đang giãy giụa trong lòng, Dạ Âu Thần nhíu mày không vui: “Em đã bệnh thế này rồi, mới làm việc 20 phút đã mệt đến ngất xỉu, còn muốn chống đối với tôi?”
Cô không yếu đuối đến mức đó, cô chỉ đang lừa anh thôi.
Trong lòng Hàn Minh Thư khẽ hừ một tiếng, nhớ lại hình ảnh cực kỳ mạo hiểm trong phòng nghỉ ngơi lúc nãy.
Lúc đó cô kéo Bé đậu nành vào phòng nghỉ ngơi xong, thì khóa trái cửa, vừa quay đầu lại đã thấy Bé đậu nành đang nghi ngờ nhìn cô.
“Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”
Hàn Minh Thư hơi chột dạ thu tay về, rồi khẽ cười nói: “Bé đậu nành, mẹ muốn thương lượng với con một chuyện, con có thể đồng ý với mẹ không?”
Bé đậu nành chớp đôi mắt ngây thơ vô hại như thủy tinh đen trong suốt, trong trẻo hỏi: “Mẹ muốn thương lượng với con chuyện gì?”