Điều quan trọng nhất khi hai người ở bên nhau là tin tưởng.
Mới đầu cô không tin Dạ Âu Thần, nhưng sau đó cô đã nghĩ thông suốt, nên đồng ý tin tưởng anh, cho anh thời gian.
Cho dù anh không giải thích rõ mọi chuyện với cô, cô cũng luôn kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng kết quả thì sao?
Sự khoan dung rộng lượng của cô không thể đổi lấy lòng tin của Dạ Âu Thần, mà ngược lại là lòng nghi ngờ.
Đúng.
Giờ cô còn thích anh thì sao?
Nếu giờ cô vẫn ở bên anh, thì sau này cô phải làm thế nào khi mình gặp chuyện? Hai người ở bên nhau, không thể cứ mãi tôn trọng nhau như khách không gặp chuyện gì được, nếu cô bị vứt bỏ lần nữa, thì sau này cô phải làm sao?
Hàn Minh Thư cảm thấy dù có chết, cô cũng không muốn trải nghiệm lần nữa.
Cô không thể mềm lòng, tuyệt đối không được mềm lòng.
Tối hôm đó, Hàn Minh Thư luôn trằn trọc đến khuya mới ngủ, sáng hôm sau thức dậy đầu cô choáng váng, Tiểu Nhan kêu cô mấy lần nhưng cô không thể ngồi dậy được.
Cuối cùng Hàn Minh Thư nhận ra đầu mình đau như búa bổ, đành phải nói với Tiểu Nhan: “Tớ muốn ngủ thêm lát nữa nên sẽ tới công ty sau.”
Tiểu Nhan chỉ nghĩ Hàn Minh Thư không ngủ ngon, chứ không nghĩ gì nhiều, cô gật đầu nói được rồi đi ra ngoài.
Căn phòng lại yên tĩnh, Hàn Minh Thư nằm trong đó, đầu vẫn đau như búa bổ, rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Tiểu Nhan không ngờ mình vừa đi ra ngoài đã thấy Dạ Âu Thần đang đứng trước cửa thang máy, cô mở to mắt, thốt ra ngay: “Tổng giám đốc Dạ, sao anh lại ở đây?”
Rõ ràng tối qua anh đi muộn như thế, sau mới sáng đã tới đây rồi?
Anh thật sự không buông tha một chút thời gian nào sao?
Dạ Âu Thần liếc nhìn cách ăn mặc của cô, giờ cô đã đeo túi xách trên vai, rồi anh lại nhìn đồng hồ, có lẽ sắp đi làm rồi, nhưng... phía sau cô lại trống rỗng không có người nào cả.
Dạ Âu Thần nhíu mày: “Cô ấy đâu?”
Tiểu Nhan nhanh chóng phản ứng lại: “Anh hỏi Minh Thư hả? Sáng nay lúc tôi kêu cô ấy dậy, hình như cô ấy vẫn đang ngủ, nên bảo tôi tới công ty trước.”
“Cô ấy không ngủ ngon à?” Dạ Âu Thần nhếch miệng, như nghĩ đến chuyện vui vẻ nào đó.
“Có lẽ là vậy.” Tiểu Nhan rụt cổ, không biết Dạ Âu Thần đang vui vẻ chuyện gì.
Ting...
Thang máy mở ra, Tiểu Nhan tưởng Dạ Âu Thần muốn đi vào, ai ngờ cô đợi một lát, vẫn thấy anh đứng im ở đó chẳng muốn đi vào. Thế là Tiểu Nhan đành phải nhấc chân đi vào, rồi lại đợi một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Dạ, chẳng lẽ mới sáng sớm anh đã muốn quấy rầy Minh Thư đang nghỉ ngơi à?”
Dạ Âu Thần nhướng mày, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm.
Tiểu Nhan rụt cổ lại ngay, rồi nhích vào trong góc.
“Cái đó... tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, nếu tổng giám đốc Dạ cần thì tôi sẽ mở cửa cho anh?”
Dạ Âu Thần mím môi mỏng nói: “Không cần đâu, cứ để cô ấy ngủ một lát đi.”
“Ồ.” Tiểu Nhan gật đầu, đúng lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, nhưng Dạ Âu Thần vẫn không muốn đi vào.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ Dạ Âu Thần định đợi ở trước cửa tới khi Hàn Minh Thư tỉnh dậy?
Đến khi thang máy chính thức đóng lại, Tiểu Nhan vẫn đứng mơ màng trong thang máy, nhưng... sau khi nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy mình đừng quản nhiều như thế, dù gì đây cũng là chuyện riêng của Minh Thư.
Tối qua... cô cũng nói quá nhiều với Minh Thư rồi.
Sau khi về phòng cô đã nằm trên giường suy nghĩ rất lâu, cô nghĩ, nếu cô là Minh Thư.
Liệu cô có còn tin vào tình yêu, sau khi chịu nhiều tổn thương như Minh Thư không?
E rằng là không, qua hai cuộc hôn nhân thất bại, đủ để cô đánh mất can đảm về đời người.
Cô cũng không trải qua nỗi đau của Hàn Minh Thư, nên không có tư cách nhúng tay vào kế hoạch cuộc đời của cô ấy.
Haizz, cô thật ngốc nghếch, còn tự cho rằng mình nói thế là vì muốn tốt cho cô ấy.
Giờ nghĩ lại, cô thật sự vừa hối hận lại vừa đau lòng.
Dạ Âu Thần, đứng trước cửa một lúc, rồi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, quả thật giờ vẫn còn sớm, thôi cứ để cô ngủ thêm lát nữa.
Dạ Âu Thần cầm chìa khóa xoay người đi vào nhà, đôi chân dài thẳng tắp của anh bước qua vách ngăn, cuối cùng ngồi xuống ghế sofa.
Anh cầm remote mở TV lên, nhưng trên màn hình lại không hiện thị tiết mục TV, mà là cửa chính nhà Hàn Minh Thư ở đối diện.
Như vậy chỉ cần có động tĩnh gì, anh sẽ biết ngay.
Nửa đêm qua Lang An đã gọi cho anh, nói có lẽ hai người theo dõi kia đã nhận được tin tức ở trên đường, nên quay thẳng về phòng mình thuê, chứ không đi tìm người đứng sau.
Lang An không dám đánh rắn động cỏ, nên không kinh động hai người đó
Nhưng tình huống như vậy càng khiến Dạ Âu Thần cảm thấy, người đứng sau không hề tầm thường.
Nhưng ở Mạc Thành, có rất ít người có được năng lực này, gần như có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tiếc là giờ anh không có bằng chứng trực tiếp.
Hơn nữa, người đó cũng lâu rồi không xuất hiện.
Rốt cuộc có phải người đó không?
Ha, vậy thì cứ mỏi mắt mong chờ đi!
Thời gian cứ thế trôi qua đến buổi trưa, trên màn hình vẫn không có động tĩnh gì, Dạ Âu Thần vừa gọi điện vừa xử lý công việc trong phòng khách, thỉnh thoảng sẽ nhìn màn hình, đến khi anh xử lý xong thì nhận ra màn hình vẫn không nhúc nhích.
Anh nhìn thời gian, đã là buổi trưa rồi.
Chẳng lẽ người phụ nữ này vẫn đang ngủ?
Ánh mắt Dạ Âu Thần khẽ thâm trầm, rồi đóng laptop lại đứng dậy đi ra ngoài.
Anh đi tới cửa nhà Hàn Minh Thư, khẽ mím đôi môi mỏng, một tay đút vào túi quần, còn tay kia thì nhấn chuông cửa.
Ting toang...
Chuông cửa vang lên mấy lần, nhưng không ai ra mở cửa.
Dạ Âu Thần kiên nhẫn đứng trước cửa đợi, khoảng một phút sau, anh lại nhấn chuông lần nữa.
Giờ Hàn Minh Thư đang nằm trên giường trong phòng mình, cả người mê man.
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông cửa, hơn nữa còn vang lên mấy lần, nhưng cô không biết là ai...
Hàn Minh Thư mơ màng vén chăn lên, lúc đứng dậy đầu cô cực kỳ choáng váng, suýt ngã nhào về phía trước, cô vịn chiếc bàn bên cạnh, lắc lắc đầu mới đứng vững được, rồi vịn tường đi xuống lầu mở cửa.
Có lẽ là vì đầu óc choáng váng, nên Hàn Minh Thư hoàn toàn không xem thử người đang đứng bên ngoài cửa là ai, đã mở cửa ra ngay.
Dạ Âu Thần vừa giơ tay lên định nhấn chuông lần nữa, thì nghe thấy tiếng rắc rắc, rồi cửa mở ra.
Đập vào mắt anh là khuôn mặt và đôi môi đỏ bừng đến lạ thường của Hàn Minh Thư.
Anh chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt đã thay đổi, chẳng kịp nghĩ ngợi đã bước tới nắm lấy cổ tay cô: “Em ở nhà ở một mình?”
“Cái, cái gì?” Hàn Minh Thư bỗng bị người khác nắm chặt cổ tay, nên vô thức định vùng vẫy, nhưng cơ thể cô lại mềm nhũn không có một chút sức lực.
Thấy khuôn mặt và đôi môi đỏ bừng đến mê người của Hàn Minh Thư, Dạ Âu Thần vốn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ vừa chạm vào cổ tay cô, anh mới chợt cả kinh.
Vì thân nhiệt Hàn Minh Thư cực kỳ cao.
Thấy dáng vẻ mơ màng của cô, Dạ Âu Thần mới giơ tay lên sờ vầng trán láng mịn cô.
Vừa chạm vào, Dạ Âu Thần đã nhíu mày ngay.
“Chết tiệt, em có biết mình đang sốt không?”