“Tôi đến Nước H? Những năm gần đây nhất thì không được rồi. Tôi thấy, có cơ hội anh có thể đến Anh.”
Tâm trạng Dạ Âu Thần tốt nên trực tiếp gật đầu đồng ý: “Đến lúc đó nhớ dẫn theo người yêu đi cùng.”
Câu nói này càng khiến người ta vui thích, Dạ Âu Thần cũng đáp lại: “Hôm nay anh thật biết nói chuyện.”
Người bên kia dường như cảm thấy Dạ Âu Thần dễ nói chuyện, sau đó lại muốn đưa ra thêm yêu cầu, nhưng Dạ Âu Thần liền trực tiếp cúp máy.
Sau khi cúp máy, Dạ Âu Thần cầm điện thoại điều chỉnh góc chụp, chuẩn bị chụp vài tấm ảnh tự sướng để cho vào bộ sưu tập, nào ngờ anh vừa lấy điện thoại ra thì nhìn thấy đám người xung quanh cũng đang cầm điện thoại chụp ảnh Hàn Minh Thư.
Dạ Âu Thần cau mày, hơi thở trên người đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Là anh đã suy nghĩ không chu toàn?
Khoác trên người bộ váy lộng lẫy nhất cũng đồng nghĩa với việc biến cô trở thành tâm điểm của bữa tiệc này?
Ngoài ra, tuy hôm nay là tiệc Hàn Minh Thư công khai thân phận, nhưng thật ra là Hàn Đông đã trá hình thành tiệc giới thiệu em gái của mình cho mọi người.
Ha, Hàn Đông.
Dạ Âu Thần không còn tâm trạng chụp ảnh, cất điện thoại đi, bất mãn nhìn những người bên cạnh.
Bên cạnh anh là hai ba cậu ấm sang trọng còn độc thân, được mời đến bữa tiệc không biết họ hào hứng biết chừng nào.
Dù sao, bữa tiệc kiểu này sẽ là cơ hội để họ làm quen nhiều người quý phái thuộc tầng lớp thượng lưu hơn, sẽ rất hữu ích cho sự nghiệp của họ.
Đối với họ, làm quen phụ nữ chỉ là thứ yếu.
Chẳng qua lúc nhìn thấy Hàn Minh Thư, họ không khỏi xúc động, vừa chụp ảnh vừa đùa cợt.
“Tổng giám đốc Hàn được đấy, có cô em gái xinh đẹp như vậy mà giấu tới bây giờ mới cho lộ diện” Một người trong số đó cười cười cợt một câu sau khi đã chụp vô số tấm ảnh Hàn Minh Thư.
Người bên cạnh anh ta cười hà hà, tiếp lời: “Không phải sao, nếu tôi cũng có em gái xinh đẹp như vậy thì tôi cũng giấu đi.
Dù sao mấy người các người cũng như sói như hổ, không giấu kỹ chỉ sợ các người tha đi mất.”
“Chậc chậc, cùng một giuộc cả thôi, trông anh nói gì kìa?”
“Tôi nghe nói phần lớn những người được mời lần này đều là đàn ông độc thân. Các người đoán xem ý định của Tổng giám đốc Hàn là gì?”
“Còn có ý gì được? Thay đổi thành giới thiệu em gái với mọi người. Có điều tôi thắc mắc là, người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại không có bạn trai sao, còn cần anh trai ra tay?”
“Này, anh thì biết cái gì? Tổng giám đốc Hàn đã luôn giấu cô em gái này, chứng tỏ anh ấy rất xem trọng cô ấy, tất nhiên không phải một người tầm thường có thể lọt vào mắt. E là hôm nay đa số người đến đều không xứng, bao gồm cả chúng ta”
Người bị nói đến không phục, trực tiếp phản bác lại: “Tại sao lại không xứng? Tuy rằng nhà họ Hàn chiếm vị trí quan trọng ở Mạc Thành, nhưng nếu nói địa vị của chúng ta như thế này cũng không xứng, vậy tôi cá là cũng chỉ có Tổng giám đốc Dạ của nhà họ Dạ ở Mạc Thành mới có thể lọt vào mắt xanh của Tổng giám đống Hàn.”
Được nhắc đến tên, Dạ Âu Thần thầm hừ lạnh trong lòng.
Coi như các người cũng tự biết mình.
Kết quả, sau một giây sắc mặt anh lại thay đổi, vì ai đó bẻ lại một câu: “Tôi thấy không hẳn vậy. Mấy năm qua, Dạ thị và Hàn thị đã ngấm ngầm đâm sau lưng nhau không biết bao nhiêu lần trên thương trường? Những người không biết còn cho rằng họ có mối thù riêng, nói xứng thì chưa chắc, chúng ta có thể sẽ có cơ hội.
Theo tin tức tôi biết được, cô em gái này của Tổng giám đốc Hàn đẹp thì đẹp, nhưng đáng tiếc là hàng đã xài r Hàng đã xài rồi…
Dạ Âu Thần nheo mắt lại, ánh mắt u ám nhìn người đang nói kia.
“Các người không biết sao? Người phụ nữ này ngày trước đã từng kết hôn, nhưng nghe nói bị bỏ rơi… A…” Anh ta còn chưa nói hết lời, cổ áo đã bị túm lấy bất thình lình, những người bên cạnh đều kinh ngạc, nhìn cảnh tượng này sửng sốt.
“Anh là ai? Anh muốn làm gì?”
Dạ Âu Thần túm lấy cổ áo người đó, ánh mắt như đang nhìn một người chết: “Có ngon lặp lại những gì anh vừa nói lần nữa”
Lời nói thốt ra từ đôi môi mỏng giống như âm thanh truyền đến từ địa ngục, khiến người ta sợ hãi phát run trong lòng.
“Tôi… Tôi…” Người đó cứ “tôi” hồi lâu nhưng chẳng thốt ra được lời nào. Nhìn người đàn ông cả người đang toát ra khí lạnh lẽo âm u trước mặt, lại mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt, nhưng… lại không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
*Xin lỗi, bạn tôi đã nói sai ở đâu để chọc giận đến anh?” Bạn của người đàn ông bị túm cổ áo nhìn thấy Dạ Âu Thần khí chất không tầm thường, không dễ chọc đến, liền vội vàng lên tiếng dò hỏi.
Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần khẽ nhếch lên, nụ cười có phần khát máu: “Nếu sau này lại để tôi nghe thấy các người còn bàn tán về những chuyện có liên quan đến cô ấy, đừng trách tôi san bằng công ty của các người.”
Những lời này khiến tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Anh lại dám nổi điên như vậy!
Ở Mạc Thành, không mấy người dám nói những lời như vậy trước mặt những người từ các công ty khác ngông cuồng như vậy, ngoại trừ…
Một người đàn ông trong đó, ánh mắt lóe lên nhanh trí, như thể đã ý thức được điều gì, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, sau này chúng tôi nhất định thận trọng trong lời nói và hành động, sẽ không tiếp tục nói bất cứ điều gì bất lợi với cô Hàn”
Nói xong, anh ta liếc nhìn bàn tay Dạ Âu Thần đang trên cổ áo, cầu xin: ‘Những mong anh rộng lòng bỏ qua cho, ngày thường bạn tôi cũng hay quen nhanh mồm nhanh miệng.”
Dạ Âu Thần liếc nhìn người đang nói, sau đó liếc nhìn người trước mặt, thấy sắc mặt anh ta đều thay đổi và không dám nói lời nào, liền buông tay ra, nhếch mép: “Cút.”
“Vâng vâng vâng.”
Vài người vội vàng thu dọn đồ đạc và lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc.
Người bị túm cổ áo kia vẫn còn bàng hoàng sau khi đã đi rất xa.
“Mẹ kiếp, thằng cha đó làm sao vậy? Lại dám siết cổ ông đây? Chán sống rồi sao?”
“Tôi thấy là anh đã chán sống! Không biết anh ta là ai sao?”
“Ai?”
“Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ chính là người mà mọi người vừa nói đến, Dạ thị Mạc Thành”
“Dạ thị Mạc Thành?”
Người đàn ông sửng sốt: “Chuyện này sao có thể? Người đàn ông đó đeo mặt nạ mà. Vừa rồi tôi còn thắc mắc, sao lại không dám lộ mặt thật mà lại mang theo mặt nạ xuất hiện ở bữa tiệc kiểu này…”
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh đi thôi, chọc vào Dạ thị… đừng nói là cô cả nhà họ Hàn, sau này chỉ là cô gái bình thường anh cũng không cua được.”
Cái danh Dạ thị đúng là đủ dọa người, mặc dù trong lòng bọn họ không phục, nhưng có thể làm gì được?
Đấu không lại người ta, chỉ có thể lựa chọn ra đi trong tuyệt vọng.
Trận ầm ï nhỏ này cũng không hề gây ra nhiều xáo trộn, dù gì bữa tiệc cũng đông người lại còn có tiếng nhạc, người ở cạnh chứng kiến náo nhiệt thấy bọn họ rời đi cũng yên tĩnh trở lại và cũng không nói thêm gì.
Chỉ là thỉnh thoảng vẫn có mấy cô gái quay đầu lại lặng lẽ nhìn quan sát Dạ Âu Thần, trong mắt hiện lên vẻ ái mộ.
Hàn Minh Thư trên sân khấu đã giới thiệu bản thân với mọi người, Hàn Đông lại nói thêm một số lời khách sáo, chính là nhờ mọi người quan tâm nhiều hơn đến Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư ứng phó đã mệt, chủ yếu là bộ váy trên người làm cô mệt, thấy Hàn Đông đã giới thiệu xong liền ghé bên tai anh hỏi nhỏ: “Anh, nếu cũng đã giới thiệu xong, em có thể vào hậu trường thay bộ váy này ra trước không?”