Hàn Minh Thư thật sự rất mệt, tối hôm qua không được ngủ đủ giấc, trưa nay ngủ lại để rơi mất gối, đến tận bây giờ cổ vẫn còn đau.
Xung quanh yên tĩnh trở lại, Hàn Minh Thư nằm trên sofa, không lâu sau đã chìm vào giấc mộng.
Trong mơ, cô thấy mình bước vào một khu rừng sâu thẩm.
Trong rừng đầy sương mù, không nhìn rõ đường đi, không không nhìn rõ phía trước.
Hàn Minh Thư đứng ở giữa, xung quanh đều mờ mịt.
Đây là chuyện gì vậy?
“Đứa trẻ đó, là con của cô với ai?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo của đàn ông không biết từ đâu truyền tới, dọa Hàn Minh Thư sợ chết khiếp. Cô cố gắng quay đầu lại xem chủ nhân của giọng nói đó là ai.
Nhưng xung quanh bốn bề đều trống vắng, không có một ai cả.
“Năm năm nay, cô đã làm những gì sau lưng tôi?” Tiếng người đàn ông ngày một gần hơn, khí thế như muốn dời núi lấp biển, áp bức cô đến nỗi không thể ngẩng đầu dậy.
Rõ ràng cô không hề làm sai gì cả, nhưng Hàn Minh Thư cũng không biết vì sao, đằng sau lại có một lực đẩy vô cùng mạnh.
Trong phút chốc, hình như lưng cô đâm sầm vào một vật gì đó vô cùng rắn chắc.
Hàn Minh Thư quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một gương mặt anh tuấn cùng lạnh lùng.
*À! Thì ra là anh sao!” Hàn Minh Thư hoảng sợ hét lên một câu, quay người muốn chạy.
Tay của người đàn ông như sắt như đồng, ghì chặt lấy eo nhỏ của cô, sau đó cánh tay khác lại bắt lấy vai cô, ép cô vào giữ lồng ngực và thân cây.
Dạ Âu Thần trong giấc mơ này không hề dịu dàng chút nào.
Khác hẳn lúc ở dưới gốc cây trước cổng bệnh viện.
Hàn Minh Thư cảm nhận được lưng mình tiếp xúc với thân cây thô ráp, vỏ cây cứa vào lưng cô đau rát vô cùng. Hơn nữa, trong mắt người đàn ông trước mặt đều là sương mù dày đặc, toàn thân tỏa ra mùi hắc ám.
“Trả lời câu hỏi của tôi ngay!” Anh trầm giọng ra lệnh.
Hàn Minh Thư hạ mắt, căng thẳng đến nói không lên lời.
Anh nắm lấy căm cô, Dạ Âu Thần bắt cô phải ngẩng đầu, nhìn thẳng cào mắt anh.
“Nói mau, đứa trẻ đó là con ai? Năm năm nay, rốt cuộc cô đã ở sau lưng tôi sinh con cho ai?”
Sau khi não cô ngừng hoạt động mất vài giây, Hàn Minh Thư mới đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Tại sao lại như vậy…
Không ngờ cô lại mơ thấy Dạ Âu Thần, không những thế lại còn là ác mộng khủng khiếp.
Quả nhiên, đối với cô, hiện tại Dạ Âu Thần chính là ác mộng.
Năm năm…
Năm năm rồi Hàn Minh Thư ơi!
Sao mày vẫn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý ấy.
Người đàn ông đó… mày nên sớm quên đi thôi.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư thở dài một tiếng, cả người cô thu gọn trên sofa, giống như một đứa trẻ đáng thương không nhà.
Bệnh viện “Cậu Dạ, cháo đã nguội hết rồi” Lang An có lòng tốt nhắc nhở một câu.
Dạ Âu Thần cầm điện thoại lên, mày chau lại, sảc mặt vẫn luôn không tốt.
Nghe thấy lời nhắc nhở của Lang An, mặt anh lại càng đen thêm, lạnh lùng đáp: “Không cần cậu phải nhắc!”
Lang An: “… Nhưng mà đã không còn ăn được nữa rồi”
“Vậy thì đổ đi!” Giọng nói không hề có chút do dự nào.
Lang An: “Vậy có cần gọi người mang cái mới đến không?”
“Không cần! Dạ Âu thần phiền muộn cởi cúc áo ra, luôn cảm thấy lửa giận trong người đang bốc lên ngùn ngụt.
Rõ ràng là bị vướng thời gian cô tan làm, anh còn cho cô cả thời gian vê nhà nữa. Không biết tại sao dến tận bây giờ cô gái này vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Đúng là đáng chết mà!
Lẽ nào cô không còn quan tâm đến anh nữa sao? Năm lần bảy lượt cầu xin cô qua đây à? Hay bây giờ ép cô qua luôn?
Nhưng mà trong lòng Dạ Âu Thần cũng hiểu rõ, chiêu tối qua dùng hôm nay không thể dùng được nữa.
Giả vờ đáng thương, chiêu này cũng dùng nhiều lắm rồi, có khi cô còn nảy sinh ác cảm với anh đấy.
Nhưng mà… anh lại không thể không gặp cô.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần càng thêm phiền muộn.p Thân là trợ lý của Dạ Âu Thần, đương nhiên Lang An cũng không muốn nhìn thấy cả ngày anh đều chán nản, anh ta cũng muốn thay Âu Dạ Thần giải quyết vấn đề.
Nghĩ đến đây, Lang An liền nói: “Cậu Dạ này, hay là.. “
“Muốn nói gì thì nói maul”
“Cô Hàn không muốn đến gặp anh thì anh có thể chủ động đến gặp cô ấy mà”
Nghe đoạn, Dạ Âu Thần hơi ngơ ra, nhưng lại cảm thấy cách này cũng hay đấy chứt Nhưng mà…
“Trước hết cứ để cô Hàn nghỉ ngơi vài ngày đã, dù sao thì mấy ngày nay cô ấy ở bệnh viện chăm sóc anh cũng đủ mệt rồi.
Nếu còn gọi cô ấy đi đi lại lại như thế chắc cơ thể thể không chịu nổi mất. Nhân thời gian cô ấy nghỉ ngơi, anh cũng điều dưỡng cơ thể đi, sau đó xuất viện…”
Nghe đến đây, Dạ Âu Thần liền hiếu ý của Lang An.
Anh híp mắt lại, cẩn thận đánh giá anh ta một lượt từ trên xuống dưới.
Lang An bị ánh mắt của Dạ Âu Thần nhìn đến phát rét, nghi ngờ bản thân có phải vừa nói sai cái gì không, chứ sao lại cậu Dạ nhìn như vậy?
“Cậu Dạ này, nếu mà anh thấy cách của tôi không có tác dụng thì “Được” Không ngờ anh ta nói mất nửa ngày, thì bị Dạ Âu Thần ngắt lời: “Gọi người mang đồ ăn đến đây đi!”
Nếu đã muốn điều dưỡng cơ thể cho tốt, thì anh nhất định phải ăn uống đầy đủ, không thể tùy tiện bỏ bữa nữa.
Hơn nữa, anh là người trong cuộc nên nhìn không rõ.
Mấy ngày gần đây Hàn Minh Thư luôn tận tâm chăm sóc anh, cô cũng sắp kiệt sức rồi. Bây giờ cô phải quay lại công ty xử lý một đống công việc tồn đọng, thế mà anh lại nghĩ đủ mọi cách để gọi cô đến.
Nửa đêm rõ ràng là cô đang say ngủ, thế mà lại bị anh gọi ra khỏi tổ, chỉ khoác tạm chiếc áo mỏng rồi chạy đến.
Nghĩ đến dáng vẻ vẫn còn mặc áo ngủ tối hôm qua của cô, Dạ Âu Thần mới nhận thức được độ khốn nạn của mình.
Lang An ngơ ra một lúc: “Cậu Dạ, gọi người mang đồ ăn đến thật à?”
“Ừm” Dạ Âu Thần gật đầu.
“Vậy được, tôi đi gọi ngay” Nghe đến Dạ Âu Thần muốn ăn cơm, Lang An nhanh chóng gọi điện thoại.
Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rất thành tựu. Xem ra lời khuyên của Lang An này cũng có tác dụng đấy chứ, dù sao chỉ anh ta cũng nhìn bệnh bốc đúng thuốc rồi.
Nhưng mà… tất cả nhưng điều này vẫn là vì người con gái kia thôi.
Đối với Dạ Âu Thần mà nói, vị trí trợ lý của anh ta trong lòng anh chẳng là cái đỉnh gì cả.
Thôi bỏ đi, Lang An này không phải một tên đàn ông nhỏ mọn đi so đo với con gái.