Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 503: Tài nghệ không bằng người



“Anh nguyện ý nghe?” Hàn Minh Thư hơi kinh ngạc, rõ ràng hôm qua anh không hi vọng mình nói chuyện, làm sao hôm nay thế mà lại hỏi ý nghĩ của cô?

Một tay Dạ Âu Thần nắm ở eo của cô, thân mật nói: “Nói một chút.”

“…”

Hàn Minh Thư muốn đẩy anh ra, thế nhưng tay của anh tựa như xiềng xích vững vàng cố định ở trên lưng của cô, cuối cùng cô chỉ có thể chịu đựng, sau đó lên tiếng nói: “Tôi có thể cho cơ hội, nhưng mà… Tôi yêu cầu tại mở phiên toà gặp mặt cô ấy.”

Nếu như Dạ Âu Thần nguyện ý cho cơ hội, thì cô muốn nhìn hiện tại Lâm Ân Ân suy nghĩ như thế nào, mấy ngày nay đến cùng cô ta có thay đổi ý nghĩ hay không?

Hoặc là nói, đến bây giờ cô ta còn có chết cũng không thay đổi? Oán hận sâu sắc với cô?

Vừa nghe đến có cơ hội, dường như Mẹ Lâm đã lệ nóng tràn mi, kích động tiến lên nắm chặt tay của Hàn Minh Thư.

“Cảm ơn, thực sự cảm ơn cô, cô là người tốt, chỉ cần lần này Thanh Thanh có thể ra ngoài, nhất định tôi sẽ để con bé xin lỗi cô đàng hoàng, sau đó cảm ơn cô.”

Tống thiến ở một bên thấy vậy có chút im lặng, hôm qua Dạ Âu Thần còn kiên định như vậy, kết quả hôm nay vẫn bị một câu nói của Hàn Minh Thư thuyết phục?

Là muốn… Cố ý làm như vậy ở trước mặt mẹ của Lâm Ân Ân làm như vậy sao?

Nghĩ nghĩ, Tống Thiến lắc đầu, quăng ý nghĩ linh tinh ở trong đầu đi.

Hàn Minh Thư lúc đầu nghĩ đến, nhìn thái độ của Lâm Ân Ân như thế nào, rồi cô sẽ quyết định làm thế nào.

Mặc dù Dạ Âu Thần không biết ý nghĩ trong lòng cô, nhưng vẫn tôn trọng ý nghĩ của cô, cô nói làm thế nào liền làm như thế đó, toàn bộ quá trình đều dựa theo lời cô nói mà làm.

Dáng vẻ nói gì nghe vậy, Dạ Âu Thần làm rất lưu loát, thế nhưng hai người bên cạnh lại cảm thấy rất kinh hãi, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Tống Thiến thì cảm thấy, cháu trai mình thật sự bị Hàn Minh Thư nắm chặt, đương nhiên… Cái này thật đúng là nằm trong dự liệu của bà ta, bà ta bất đắc dĩ lắc đầu ở trong lòng, lại chậm rãi cong môi cười.

Mà mẹ của Lâm Ân Ân thì rất khiếp sợ.

Lần đầu lúc gặp mặt Dạ Âu Thần rất lạnh lùng, trước khi gặp mặt, bà ta chỉ có thể nhìn thấy anh ở trên TV hoặc là trên báo chí, chưa gặp mặt cũng có thể cảm nhận được khí tràng cường đại cùng sự lạnh lẽo sắc bén trong mắt của người đàn ông này, cho nên lúc ban đầu thời điểm Lâm Ân Ân xem mắt, gương mặt anh như thép, Mẹ Lâm còn tưởng rằng đây là chuyện bình thường.

Bà ta cảm thấy người đàn ông này chính là như vậy, còn chờ mong một ngày con gái của mình chinh phục được anh.

Thế nhưng… Bây giờ lại nhìn thấy anh nói gì nghe nấy với một người phụ nữ.

Mà người phụ nữ này lại không phải con gái của mình

Nói không ghen ghét, là giả.

Thế nhưng hiện tại bà ta ghen ghét thì có tác dụng gì? Bà ta là người từng trải, biết lòng của đàn ông nếu như ở trên thân thể bạn, thì chính là thật sự ở trên thân thể bạn, không cần bạn phí tâm, chính anh sẽ tới gần bạn, lấy lòng bạn, dỗ bạn.

Nhưng nếu như trái tim của anh không ở trên thân bạn, cho dù bạn có dùng hết tất cả vốn liếng, chỉ sợ anh cũng sẽ không nhìn bạn nhiều một chút.

Chớ nói chi là người đàn ông như Dạ Âu Thần.

Bại bởi người khác, là do tài nghệ của con gái bà ta không bằng người, Mẹ Lâm nhận!

Hiện tại bà ta chỉ cần con gái có thể bình an vô sự ra ngoài liền tốt, nghĩ tới đây, Mẹ Lâm vừa khẩn trương xoa xoa đôi bàn tay nhìn Hàn Minh Thư, hi vọng người phụ nữ này người thiện lương mềm lòng.

“Anh muốn đi cùng với chúng tôi?” Nghe được Dạ Âu Thần nói muốn cùng xuất phát, Hàn Minh Thư nhịn không được nhăn nhăn lông mày thanh tú lại, đến cả Tống Thiến đứng ở một bên cũng nhích lại gần: “Không thể, cháu còn đang bị thương, đi lại trong phòng bệnh thì không sao, nếu cháu đi cùng với bọn dì, trong lúc này dễ mệt mỏi sinh bệnh!”

Hàn Minh Thư cũng đồng ý, gật đầu: “Đúng vậy, anh không thể đi cùng chúng tôi, anh phải nghỉ ngơi ở phòng bệnh.”

“Không được.” Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng, sắc mặt lạnh lùng nói: “Vốn dĩ phiên toà hôm nay tôi phải đi, cũng không mất bao lâu.”

Nghe được ra tòa, sắc mặt mẹ của Lâm Ân Ân tái nhợt mấy phần, bà ta là người ngoài, không tiện phát biểu ý kiến. Đương nhiên tư tâm của bà ta là không hi vọng Dạ Âu Thần cùng đi, dù sao… Dạ Âu Thần không đi, bà ta còn có thể cầu xin Hàn Minh Thư, phụ nữ luôn luôn dễ mềm lòng hơn một chút.

Tống Thiến: “Cháu không nghe dì nhỏ khuyên sao? Bây giờ cháu còn đang bị thương.”

Giọng Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Đi đường không là vấn đề.”

Cuối cùng Tống Thiến chỉ có thể đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Hàn Minh Thư.

Kỳ thật Hàn Minh Thư cũng không có biện pháp đì, tính cách Dạ Âu Thần cô cũng không lay động được, cô chỉ có thể nhìn về phía Dạ Âu Thần, ý nghĩ của cô giống với Tống Thiến, không hi vọng Dạ Âu Thần đi cùng bọn họ.

“Đừng khuyên tôi.” Dạ Âu Thần chỉ nói với cô ba chữ.

Hàn Minh Thư suy tư một chút, sau đó mở miệng nói: “Vậy đi thôi, trước tiên đặp cô Lâm, sau đó lại quyết định.”

Tống Thiến: “…”

Cái này là không khuyên giải sao? Bỏ đi, bà ta quan tâm cái gì chứ, dù sao cùng lắm là Dạ Âu Thần làm cho thương thế của mình đau đến mức không chịu được, cuối cùng không nhịn được mà ngã xuống, bà ta lại gọi người đưa anh về bệnh viện đến là được rồi.

Thật ra chuyện cũng không lớn, dù sao cũng sẽ không chết.

Chính anh không thèm để ý, vậy người làm dì nhỏ như bà ta để ý làm gì?

Đã quyết định xong, một đoàn người liền trực tiếp đi gặp Lâm Ân Ân.

Mấy ngày nay Lâm Ân Ân ở trong sở tạm giam đã ăn quả đắng lớn, nơi này tối tăm không có ánh mặt trời, không thể so sánh cùng với gian phòng trong nhà của cô ta, cũng không có bồn tắm lớn, không có quần áo xinh đẹp, cô ta ở đây nghĩ lại rất nhiều ngày, cơm đều ăn không vào.

Ngay từ đầu cô ta đổ thức ăn đi, không nguyện ý ăn, cảm thấy đây không phải là đồ ăn cho người.

Nhưng nếu như bạn đã phạm sai lầm, làm sao còn sẽ có người cung cấp thịt cá cho bạn? Cũng không phải người nhà của bạn, mà phải chiều theo ý bạn.

Cho nên cuối cùng Lâm Ân Ân đói bụng không chịu được, không dám đổ đi nữa, cho cái gì ăn cái đó, ăn đến mức vô cùng uất ức, trong lòng tràn đầy oán hận.

Cô ta đang chờ, cô ta nhất định phải ra ngoài.

Sở dĩ cô ta biến thành như vậy, đều là do người phụ nữ chết tiệt Hàn Minh Thư kia hại!

Nếu như không phải là bởi vì cô, cô ta sẽ không lưu lạc đến tình trạng này.

Nghe được có người quan sát tin tức của mình, Lâm Ân Ân vui vẻ đến mức trực tiếp rơi lệ, nhất định là mẹ tìm đến cô ta, tới cứu cô ta!

Lâm Ân Ân mang theo hi vọng đi ra ngoài, kết quả nhìn thấy một đoàn người, đang ở trong phòng quan sát.

Bởi vì cô ta còn chưa trực tiếp bị phán quyết, cho nên có thể trực tiếp nhìn thấy bọn họ.

“Ân Ân!” Mẹ Lâm vừa nhìn thấy Lâm Ân Ân, trong mắt lập tức chảy ra nước mắt, sau đó bước nhanh về phía cô ta.

“Mẹ!” Đôi mắt của Lâm Ân Ân đỏ lên, trực tiếp nhào vào trong ngực Mẹ Lâm, sau đó nhịn không được gào khóc lớn: “Mẹ ơi, hu hu, rốt cuộc mẹ cũng đã đến, Ân Ân ở trong này đã chịu uất ức lớn rồi.”

Hai người ôm nhau cùng khóc, Mẹ Lâm sờ lên đầu Lâm Ân Ân, vô cùng đau lòng: “Yên tâm yên tâm, mẹ sẽ không quên con, không phải mẹ đã đến thăm con sao? Thế nào? Sao con lại gầy đi nhiều như vậy?”

Lâm Ân Ân ngẩng đầu, đang muốn lên án Hàn Minh Thư, lại thấy được Dạ Âu Thần đứng ở bên người cô.

Vốn chính là người cô ta ái mộ ở trong lòng, chính mình bị hại người không ra người, quỷ không ra quỷ bị anh nhìn thấy, Lâm Ân Ân lập tức cảm thấy mình không có mặt mũi gặp người. Cô ta bỗng nhiên đưa tay ngăn cản mặt của mình, hoảng sợ bổ nhào vào trong ngực Mẹ Lâm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv