“Nhiều như vậy, trời ơi”
Lâm Mỹ Nhiên trợn mặt, không thể tin vào tất cả những gì trước mắt mình.
“Đây, đây đều là những… tác phẩm của cô, tại sao lại nhiều như vậ Hàn Minh Thư mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Anh tôi thu thập đó, đa số đều đã đưa ra thị trường rồi, có những cái đã bị mua lại, có những cái mọi người chỉ mới nhìn thấy một lần, sau đó thì bị giấu ở đây”
“Wow, nữ thần ơi, anh trai cô tốt với cô quá à” Lâm Mỹ Nhiên nhịn không được lấy tay che ngực của mình, không ngờ một chàng trai nhìn lạnh như băng như thế, mà lại chu đáo như vậy.
Làm sao đây? Cô ấy cảm thấy hình như bản thân có chút rung động rồi đó, huhu…
“Đi thôi” Hàn Minh Thư đưa cô ta vào bên trong: “Chiếc váy này là tôi dùng cả trái tim thiết kế đó, chỉ có điều sau khi thiết kế thì vẫn chưa tung ra thị trường, từ trước đến này chưa có người nào nhìn thấy, hôm nay coi như là nhận lỗi, tặng nó cho cô”
Lâm Mỹ Nhiên nhìn chiếc váy hiệu ứng ánh sao ba chiều trước mặt mình, cảm động suýt nữa thì khóc.
“Nữ thần cô thật là tốt quá đi, không ngờ tôi sống đến hôm nay lại có thể được mặc đồ chính tay nữ thần thiết kế, mà còn là tác phẩm có giá trị nhất nữa chứ, đời này của tôi có lẽ là đã giải cứu được dải ngân hà! Nữ thần, tôi kính mời cô đến dự lễ họp báo của tôi, chúng ta cùng nhau đến đó đi!”
Hàn Minh Thư suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được”
Sau đó cô đột nhiên thay lời nói: “Có thể dẫn theo một người không?”
“Được ạ, nữ thần muốn dẫn theo ai thì cứ dẫn theo người đó”
Lâm Mỹ Nhiên nóng lòng muốn xem chiếc váy đó, trong mắt cũng chỉ còn lại ánh sao lấp lánh mà thôi.
Hàn Minh Thư cũng nhìn chăm chú chiếc váy đó.
Có lẽ chính là duyên phận đó, lúc đầu khi cô thiết kế chiếc váy này cũng cảm thấy rất hài lòng, bởi vì không giống những thiết kế trước đây của cô, cho nên cô ấy giữ lại cho riêng mình để nâng niu và thưởng thức, không ngờ… hôm nay lại tặng nó cho.
Lâm Mỹ Nhiên.
Mà tên của cô ta với cuộc đời của cô ta cũng giống như đốm lửa nhỏ lấp lánh này vậy.
Có lẽ, tất cả đều là định mệnh!
Chiếc váy được Lâm Mỹ Nhiên bỏ vào trong túi xách của mình, có điều cô ta không mang nó đi, mà là để ở trong phòng của Hàn Minh Thư, nói rằng ngày diễn ra lễ họp báo sẽ đến nhà cô mặc nó.
Hàn Minh Thư đương nhiên là đồng ý, đợi sau khi cô ta đi thì trở về công ty.
Công ty cũng sắp đến giờ tan làm rồi, cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài thì đúng lúc luật sư bước vào.
“Ngại quá cô Hàn, việc cô ủy thác e rằng là không thành” Sau khi bước vào thì luật sư đi thẳng vào vấn đề: “Bên phía Dạ Thị không đồng ý hủy bỏ… tôi cảm thấy viêc này vẫn là đích thân cô Hàn ra mặt nói chuyện thì tốt hơn”
Nghe xong, Hàn Minh Thư dừng lại một lát, sau đó mới n¡ sư nữa?”
Nếu như đích thân tôi ra mặt, vậy tại sao tôi còn phải mời luật Lời này quả thực là không sai, mặt luật sư lúc xanh lúc trắng, cả nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Cuối cùng ông ta dứt khoát đặt văn kiện lên trên bàn rồi nói: “Tóm lại, vụ án này tôi không nhận nữa, cô Hàn hãy mời luật sư giỏi hơn đi”
“Luật sư Trương” Hàn Minh Thư nhìn ông ta, sắc mặt lạnh nhạt: “Trước khi tiếp nhận vụ án này, thậm chí đã biết rõ đối phương là ai rồi, nhưng ông vẫn ký hợp đồng với tôi, bây giờ lại muốn vi phạm hợp đồng sao?”
“Tôi vi phạm hợp đồng thì sao? Vì một cái hợp đồng mà tôi phải mất việc, há chẳng phải là rắc rối hơn sao?” Luật sư Trương trực tiếp đặt tấm thẻ lên bàn: “Hơn nữa, cũng không phải là cô đã thất hứa với bên kia rồi sao, vậy tại sao tôi lại không được chứ?
Tôi đồng ý bồi thường vi phạm hợp động là được chứ gì”
Hàn Minh Thư: “…”
Cô nhìn cái thẻ trên bàn, hất lông mày: “Bồi thường gấp 3 lần sao?”
“Không sai” Luật sự Trương gật đầu, nhìn cái thẻ ngân hàng trên bàn lại thấy đau lòng.
Cũng may, phí luật sư lần này không xem là đặc biệt cao, cho nên dù trả gấp ba lần cũng có thể trả được, tuy là rất tiếc tiền, nhưng mà so với tiền đồ của bản thân thì số tiền này không đáng là gì cả.
“Dù sao thì cũng như vậy rồi, tôi đi trước đây”
Không đợi Hàn Minh Thư trả lời, luật sư Trương đã rời đi rồi.
Hàn Minh Thư đợi sau khi ông ta đi, cầm cái thẻ ngân hàng lên nhìn.
Cho nên, đây là vô tình kiếm được một khoản sao?
Mặc dù cô thực sự không hề muốn có số tiền này, nhưng mà… có thể làm gì khác bây giờ? Hàn Minh Thư cầm cái thẻ ngân hàng, sau đó rời khỏi công ty.
Ngày hôm sau.
“Luật sư gọi điện thoại cho tớ nói ông ấy đã bồi thường vi phạm hợp đồng rồi, sẽ không tiếp nhận hợp đồng lần này nữa”
Tiểu Nhan vừa ra ngoài không lâu, thì chạy vào nói: “Sao vậy? Quá đáng thật đấy, bởi vì đối phương là Dạ Âu Thần, cho nên ngay cả đạo đức nghề nghiêp cũng không quan tâm nữa sao?”
Hàn Minh Thư nghe xong, bỏ cái bút trong tay xuống: “Không trách ông ấy, chỉ có thể trách đối phương khó đối phó, với lại… cứ xem như là việc lần này giải quyết xong rồi, e rằng còn sẽ có lần sau nữa”
Nói xong, Hàn Minh Thư lấy cái thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra đặt lên bàn.
“Đây là tiền vị luật sư Trương đó bồi thường vi phạm hợp đồng, cậu cầm tiền sung công quỹ của công ty đi”
Tiểu Nhan đưa tay ra cầm: “Thật sự bồi thường sao? Gấp 3 lần, đoán chừng cũng là mấy tỷ, ôi mẹ ơi, làm luật sư có nhiều tiền như vậy sao? Phải bồi thường nhiều tiền như vậy mà không đau lòng sao?”
Nghe xong, Hàn Minh Thư không nhịn được cười: “Đối với ông ấy, tiền đồ so với khoản này quan trọng hơn nhiều”
Vốn dĩ thì, nếu như ông ấy tận tụy với nghề nghiệp một chút, Hàn Minh Thư cũng sẽ không xem ông ấy vi phạm hợp đồng, càng không yêu cầu ông ấy bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng mà… đối phương chùn bước quá nhanh, căn bản là còn chưa hề cố gắng một chút nào. Hơn nữa, trước khi thảo luận về hợp đồng, Hàn Minh Thư đã bảo Tiểu Nhan nói rõ ràng với đối phương rằng hợp đồng này sẽ rất khó giải quyết, để những luật sư đó lượng sức mà làm, cảm thấy có lòng tin thì hãy nhận.
Luật sư Trương nhận rồi, nhưng mà không ngờ chẳng được bao lâu thì lại bỏ cuộc không làm nữa.
“Tự nhiên kiếm được mấy tỷ, chỉ là… hợp đồng đó cậu định sẽ làm thế nào? Nếu như đối phương không đồng ý hủy bỏ hợp.
đồng, vậy không phải là cậu phải trực tiếp đối mặt với Dạ Âu Thần sao?”
“Tạm thời cứ gác lại đi” Hàn Minh Thư thở ra một hơi: “Hết cách rồi, có điều mấy ngày này có lẽ anh ta sẽ không làm phiền tớ đâu”
“Được rồi, tạm thời cứ như vậy đi, trước mắt thì những việc khác quan trọng hơn. À đúng rồi, việc cậu bảo tớ làm nhưng tớ không thể làm được, có thể cần phải đợi thêm”
“Ừm”
Hai người đang nói chuyện, cửa phòng làm việc bị mở ra.
Là Nhậm Hoa, cô ta nhìn hai người, sau đó cầm một cái phong thư bước vào.
“Có việc gì sao?”
“Khi tôi vừa vào, có người đưa cho tôi một phong thư, nói là nhất định phải giao tận tay của cô”
Nói xong, Nhậm Hoa cầm phong thư đặt trước mặt của Hàn Minh Thư.
“Cái gì đây?” Tiểu Nhan không thể chờ được vội vàng mở ra.
Phong thư rất to, với lại cũng rất dày, bởi vì động tác của Tiểu Nhan khá cấp bách, cho nên sau khi mở ra, ảnh bên trong đều bị rớt ra ngoài, rơi hết xuống đất.
Mọi người đều ngơ ngác, sau đó ngồi xổm xuống nhìn.
“Đây, đây không phải là Triệu Ý Như sao?” Tiểu Nhan nhìn chăm chäm người trong bức ảnh: “Kỳ lạ, là ai gửi phong thư này?
Gửi những cái này làm gì?”
Hàn Minh Thư đưa tay ra cầm bức ảnh lên, nhìn một lát rồi nói: “Xem thử trong phong thư ngoài những bức ảnh này ra còn có gì nữa không?”
Tiểu Nhan lục lọi bên trong, sắc mặt thay đổi: “Còn có cái này”