Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 435: Như là một kẻ ngốc



Hàn Minh Thư đặt bát đũa ở trong tay xuống, sắc mặt lạnh lùng.

“Cậu quá đáng rồi đó.”

“Nếu như cậu vẫn còn tiếp tục không coi sức khỏe của mình ra cái gì, tớ sẽ còn càng quá đáng hơn nữa, cậu có tin hay không hả?” Tiểu Nhan cũng buông bát đũa ở trong tay xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.

Biểu cảm ở trên mặt của cô rất là chân thành, có thể nhìn ra được không phải là đang nói đùa.

“Tớ nói cho cậu biết, Hàn Minh Thư, linh cảm đến rồi cậu có thể vẽ nhiều thêm một chút, nhưng mà không có nghĩa là cậu muốn làm gì thì làm giống như thế này, không coi sức khỏe của mình ra cái gì, ngày nào cũng không chịu ăn cơm mà cứ ngồi đó vẽ, cậu cho rằng cậu đây là đang làm cái gì hả? Cậu như thế này căn bản không phải là đang chịu trách nhiệm, cậu là người đã có con cậu, cảm thấy cơ thể của cậu làm bằng sắt hả? Hay là cảm thấy cơ thể của mình là kim cương bất hoại? Căn bệnh bao tử có thể lớn có thể nhỏ, cậu đừng cho rằng nó không ra gì, nếu như một ngày nào đó cậu phát bệnh thế thì tớ sẽ ôm Bé Đậu Nành chạy đi, đến lúc đó đưa cho người khác thì cậu cũng đừng có mà đau lòng.”

Hàn Minh Thư: “...”

Tiểu Nhan nói ra những lời này có thể nói là rất quá đáng.

Nhưng mà... Hàn Minh Thư lại không thể nổi giận được.

Thậm chí còn cảm thấy là đúng.

Nghĩ đến tối ngày hôm qua Bé Đậu Nành còn đáng thương đợi mình, vóc dáng bé nhỏ ghé ở bên giường, ánh mắt lộ ra dáng vẻ đáng thương, suy nghĩ lại thật sự thấy không đành lòng.

Thế là Hàn Minh Thư không nói gì thêm nữa mà là cầm bát đũa lên một lần nữa, yên tĩnh ăn cơm.

Tiểu Nhan thấy cô như thế này không khỏi cười lạnh một tiếng: “Đuối lý rồi chứ gì, xem xem sau này cậu có còn dám không ăn như thế này nữa không.

Hàn Minh Thư: “Nữ vương Tiểu Nhan, tớ sai rồi có được chưa hả? Có thể lấy những thứ này đi được chưa, nhìn khó chịu muốn chết đi được.”

“Hừ, vốn định làm cho cậu càng khó chịu hơn nữa đó, thấy cậu đáng thương như vậy, lần này tớ tha cho cậu.”

Nói xong, lúc này Tiểu Nhan mới đưa tay lấy những món chiên rán tỏa ra mùi hương ở trên bàn mang xuống.

Sau khi hai người ăn cơm xong, cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện.

“Lúc bệnh bao tử của cậu tái phát, cậu chỉ cần ở trong bệnh viện một ngày là được rồi hả? Không chịu mượn cơ hội này mà ở lại mấy ngày đi?” Tiểu Nhan vừa đi vừa hỏi.

Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không được đâu, tớ còn có chuyện phải làm.”

Tài xế đưa Tiểu Nhan đến chính là chú Nam, chú Nam đang ở bên ngoài, hai người chào chú Nam một tiếng, sau đó cả hai bước lên xe.

Sau khi lên xe, Hàn Minh Thư nghĩ đến cái gì đó, thấp giọng hỏi một câu.

“Tớ còn bao nhiêu tài sản nữa?”

Nghe nói vậy, Tiểu Nhan sửng sốt một chút, sau đó còn cho là mình đã nghe lầm.

Một lát sau cô mới đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai của mình.

“Cậu mới vừa nói cái gì, nói cái gì thế?”

Hàn Minh Thư quay đầu lại nhìn về phía cô: “Tớ còn có bao nhiêu tài sản?”

Tiểu Nhan dở khóc dở cười mà nhìn cô: “Cậu hỏi vấn đề này là đang đùa giỡn với tớ đó à, cậu làm gì còn tiền?”

Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư nhíu mày.

“Được rồi, cậu còn có một chút tiền, nhưng mà không phải là cậu muốn mua nhà ở gần trường học đó à? Giá nhà ở chỗ đó mắc như vậy, chút tiền này của cậu không chắc là đủ đâu, hiện tại trong công ty có tiền, nhưng mà những thứ đó là tài chính của công ty, chẳng lẽ..."

“Không được.” Tiểu Nhan còn nói cho xong thì đã bị Hàn Minh Thư đánh gãy: “Không thể dùng tiền của công ty được.”

“Cậu làm sao vậy? Số tiền đó tớ cảm thấy dùng để mua nhà là đủ mà, cậu đột nhiên hỏi cái này để làm gì?”

Hàn Minh Thư nhìn Tiểu Nhan một chút, sau đó nói ra lời nói làm người ta hãi hùng.

“Tớ muốn hủy hợp đồng.”

“Cái gì chứ?” Tiểu Nhan cho rằng mình nghe lầm: “Hủy hợp đồng hả? Có ý gì, hủy hợp đồng với Dạ Âu Thần?”

“Đúng vậy.” Hàn Minh Thư lấy điện thoại di động ra: “Cho nên tớ phải tính toán một chút mới được, nếu như hủy hợp đồng thì chúng ta phải bồi thường bao nhiêu tiền.”

Tiểu Nhan: “... tớ đã sớm kêu cậu hủy rồi mà cậu không chịu hủy, bây giờ thì hay rồi đó, bị chiếm tiện nghi trắng trợn, toi công bận rộn cả nửa ngày.”

Đối với chuyện cô nói muốn hủy hợp đồng, hình như là Tiểu Nhan cũng không có ý phản đối mãnh liệt, cho dù là cô biết phải tốn rất nhiều tiền, nhưng mà cô vẫn tôn trọng sự lựa chọn của Hàn Minh Thư.

Đây là nguyên nhân mà tại sao hai người có thể đi với nhau cho đến bây giờ rồi mà vẫn có thể là bạn tốt của nhau, cả hai người đều hiểu đối phương.

“Để đó đi, cậu vừa mới bị bệnh xong đừng để mình mệt nhọc, để một lát nữa trở về tớ tính toán cho, sau đó nói cho cậu biết là thiếu bao nhiêu.”

“Được.”

Hàn Minh Thư gật đầu, sau đó cất điện thoại di động đi.

“À đúng rồi, Bé Đậu Nành..."

“Yên tâm đi, tớ đã giao thằng bé cho anh trai của cậu rồi, chiều ngày hôm nay chúng ta đi đón thằng bé là được.”

“Ừ.”

Lúc đến công ty, đầu óc của Hàn Minh Thư có hơi choáng, cho nên lúc xuống xe thiếu chút nữa là đã ngã xuống, may mắn là Tiểu Nhan nhanh tay lẹ mắt đỡ cô lại.

“Cậu không sao đó chứ? Nếu không thì ngày hôm nay cậu vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Không cần đâu.” Hàn Minh Thư lắc đầu: “Ngày hôm nay chúng ta phải xử lý chuyện hủy hợp đồng xong xuôi.”

Tiểu Nhan bất đắc dĩ đành phải đỡ cô đi vào trong, hai người vừa mới đi vào trong đúng lúc gặp Lâm Tranh đến làm việc, cậu trai trẻ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, trên mặt là nét lạnh lùng, một chút biểu cảm dư thừa cũng không có.

Có lẽ là bởi vì nhìn thấy Hàn Minh Thư cho nên đôi môi mỏng của anh ta hơi cử động một chút, cuối cùng cũng không nói một câu nào hết, sau đó đi thẳng.

Chân của anh trai rất dài, cho nên đi rất nhanh, lập tức liền vượt qua trước mặt Tiểu Nhan đang đỡ Hàn Minh Thư đi ở phía trước.

“Xí, cái tên Lâm Tranh này thật là đáng ghét, bộ dạng như là ai thiếu tiền cậu ta vậy đó, thật sự coi mình như là một tảng băng.”

Nghe nói vậy, Hàn Minh Thư chỉ nhẹ giọng cười cười: “Không cần để ý đến cậu ta.”

“Cũng chỉ có cậu tốt tính.”

Lúc đầu hai người nghĩ rằng mình không đợi được thang máy trong lần một, dù sao thì vận hành cũng không tới mấy lầu, cho nên Hàn Minh Thư cho rằng có thể trực tiếp đợi chuyến nữa. Ai biết rằng cậu trai trẻ ở trong thang máy cứ luôn ấn nút dừng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ.

“Còn không mau nhanh lên.”

Hai người sửng sốt một chút, sau đó tăng nhanh tốc độ bước chân đi vào trong.

Sau khi đi vào, Hàn Minh Thư liền dựa lưng lên bức tường ở phía sau để giảm bớt áp lực cho Tiểu Nhan, Tiểu Nhan cũng đứng vững, sau đó cô liếc nhìn Lâm Tranh một chút.

“Không ngờ là cậu cũng không phải là không biết điều.”

Lâm Tranh không thèm để ý đến cô, giống như là xem cô như không khí.

Tiểu Nhan tức giận trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, không tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa. Thang máy từ từ đi lên cao, rất nhanh, Lâm Tranh liền đi trước, khi đi anh ta còn nhìn thoáng qua Hàn Minh Thư, cuối cùng rời đi rất nhanh.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, lại tiếp tục đi lên cao.

“Lúc nãy cậu ta còn nhìn lén cậu nữa đó, muốn nói rồi lại thôi, sẽ không phải là có chuyện gì đó chứ?”

Bị Tiểu Nhan nói như thế này, Hàn Minh Thư cũng ý thức được, cô chớp chớp mắt.

“Cũng không biết nữa, nhưng mà chắc không phải chuyện gì gấp, có việc gì... chắc là sẽ có người nói cho chúng ta biết.”

“Nói cũng đúng, cái cô Tần Ca đó cứ bám theo Lâm Tranh. Thang máy đến rồi, để tớ lập tức đi xem hủy bỏ hợp đồng thì phải bồi thường bao nhiêu.”

Tiểu Nhan hùng hùng hổ hổ lao ra ngoài, Hàn Minh Thư chậm rãi ung dung đi theo ở đằng sau.

Cô rũ tầm mắt xuống, lông mi thật dài che đi tất cả các cảm xúc trong đôi mắt.

Chờ sau khi giải quyết xong hợp đồng, chắc là cô với anh không còn gì để liên hệ với nhau nữa?

Vừa nghĩ đến sau này người đó sẽ không xuất hiện ở trước mặt của mình nữa, Hàn Minh Thư liền cảm thấy thật nhẹ nhõm, nhưng mà... sâu trong nội tâm cô cảm thấy có chút vắng vẻ.

Hàn Minh Thư suy nghĩ rồi lại bật cười thành tiếng.

Mày đang suy nghĩ cái gì vậy? Người ta cũng đã kết hôn rồi, chỉ có mày... đơn phương y như là một kẻ ngốc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv