Trên thế giới này, còn có ai có thể khiến Dạ Âu Thần tâm tư như phát điên, hành vi bất thường như thế chứ?
Anh ta đi theo Dạ Âu Thần nhiều năm như vậy, biết tính cách của Dạ Âu Thần luôn lạnh tình, nhưng chỉ duy nhất đối với một người phụ nữ đó sinh ra các loại cảm xúc sự thương tiếc, cưng chiều, đau lòng, rối rằm… đan xen với nhau.
Cho nên trừ cô ra, Lang An thật sự không đón được người nào khác.
Chỉ đáng tiếc, thời gian cô biến mất quá lâu, Lang An thế nào cũng sẽ không ngờ, cô vậy mà sẽ xuất hiện lần nữa.
Mà sau khi xuất hiện, lại dễ dàng đả động đến trái tim của Dạ Âu Thần như thế.
Hàn Minh Thư không có tiếp lời của anh ta, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh ta.
“Muốn lên trên ngồi một lát không?”
Gô hỏi.
Lang An khẽ lắc đầu, sau đó đưa chìa khóa xe và điện thoại trong tay ra: “Sự việc đã xử lý theo căn dặn của cậu Dạ rồi, điện thoại cũng sửa xong rồi, đây là chìa khóa xe của cô”
Hàn Minh Thư cúi đầu, nhìn thấy trong lòng bàn tay của anh ta để một chiếc điện thoại và chìa khóa xe.
Cô sững ra đưa tay cầm lấy điện thoại và chìa khóa xe.
Cho nên, anh ta hôm nay tới chính là đưa những thứ này sao?
Hàn Minh Thư cảm thấy chắc không có đơn giản như vậy.
“Cô Shelly”
Lang An đột nhiên lên tiếng gọi cô một câu, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, nhìn thấy đáy mắt của Lang An nhiều hơn một tia cảm xúc xa lạ, giọng nói của anh ta nghe trông không có độ ấm gì cả.
“Tôi biết cô bây giờ là nhà thiết kế nổi tiếng, hơn nữa còn tự mình mở công ty. Trước kia, cô Shelly là người Lang An tốt rất sùng bái, cô ở bên cạnh cậu Dạ tôi cũng yên tâm. Nhưng… thời gian 5 năm đã xảy ra quá nhiều chuyện, nếu như có thể… tôi hy vọng cô Shelly đừng tiếp tục làm tổn thương cậu Dạ nữa”
Hàn Minh Thư: ”…”
Làm tổn thương Dạ Âu Thần?
Cô khi nào tổn thương Dạ Âu Thần rồi? Năm đó người chịu tổn thương lẽ nào không phải là cô sao?
Là ai nhốt cô ở biệt thự Đông Hải, là ai không cho phép cô bước vào cửa lớn của Dạ Thị một bước?
Lại là ai… vứt bản ly hôn ở trước mặt cô, khiến cô mãi mãi không muốn xuất hiện lần nữa?
Khi những ký ức này từ lóe lên trong đầu, đáy mắt của Hàn Minh Thư rõ ràng xuất hiện ý hận, nhưng rất nhanh, cô đè những cảm xúc cuộn trào này xuống, đợi khi ánh mắt khôi phục sự bình tĩnh, cô mới từ từ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Lang An.
“Anh nói đùa rồi, anh Dạ chỉ là khách hàng của tôi, lấy đâu ra tổn thương mà nói”
Lang An sững người.
Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười: “Chuyện lần này cảm ơn, tôi nợ anh một nhân tình, lần sau rảnh mời anh ăn cơm, hoặc có chuyện cần giúp đỡ có thể gọi tôi, đây là tên của tôi”
Nói xong, Hàn Minh Thư bèn đưa danh thiếp của mình ra, Lang An sững ra mất vài giây mới nhận lấy danh thiếp.
“Chuyện anh lo lắng, sẽ không xảy ra, cũng không thể xảy ra”
“Tôi hiểu rồi, hôm nay là tôi đường đột rồi, tôi còn có việc, đi trước đây”
“Được, không tiễn” Hàn Minh Thư cũng nhàn nhạt gật đầu, sau đó tiễn Lang An rời đi bằng mắt.
Đợi sau khi Lang An rời khỏi, Tiểu Nhan mới ở trong góc chuồn ra.
“Chuyện gì thế, nhìn hai người nói chuyện không vui vẻ, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Nghe thấy tiếng của Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư hoàn hồn lại, lắc đầu: “Không có gì, quay về thôi”
Tiểu Nhan nhìn bóng lưng của Hàn Minh Thư, cứ cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Hai người này nói cái gì rồi? Thế nào cảm thấy là lạ.
Sau khi Hàn Minh Thư trở lại văn phòng, liền ngồi xuống vẽ bản thảo tiếp, biểu cảm trên mặt cô nhàn nhạt, trong đầu lại tồn tại ở các loại vấn đề.
Chuyện năm đó Lang An biết rõ, anh ta tại sao hôm nay lại nói những lời này với cô?
Lẽ nào là vì vấn đề Dạ Âu Thần đã kết hôn sao?
Cho nên anh ta sợ cô đi phá hỏng hôn nhân của anh mà trả thù anh sao?
Nếu như anh ta thật sự là nghĩ như thế, vậy thì quá xem thường Hàn Minh Thư cô rồi, cô cho dù là chết, cũng sẽ không làm ra loại chuyện phá hoại gia đình của người khác đó đâu.
Bởi vì, cô trước kia đã chịu loại tổn thương này.
Nếu không, ban đầu khi Hàn Mai Linh nói với cô đã mang thai, cô sao lại cảm thấy buồn như vậy, muốn rời khỏi?
Sau đó Hàn Minh Thư muốn tiếp tục đặt bút, lại phát hiện linh cảm của mình toàn bộ đã chạy mất rồi.
Trong lúc bất lực, cô chỉ đành buông bút xuống, sau đó đứng dậy đến phòng trà nước pha cho mình ly cà phê.
Có khi cô cảm thấy thời gian 5 năm, bản thân cho dù không có bình tĩnh như thế, nhưng cũng không nên không bình thản như này.
Nhưng bây giờ cô mới phát hiện, chỉ dựa vào một câu của Lang An, linh cảm của cô bị cắt đứt rồi, hơn nữa biến mất hết sạch.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư trực tiếp gọi Tiểu Nhan đến: “Tớ hôm nay muốn đóng cửa vẽ bản thảo, ai cũng không gặp, có khách hàng hoặc chuyện gì cậu nhìn mà giải quyết”
Tiểu Nhan thấy biểu cảm nghiêm túc của cô, liền không có nhiều lời, trực tiếp gật đầu.
“Cậu yên tâm đi, cậu yên tâm vẽ bản thảo, chuyện khác tớ sẽ xử lý”
“Được, vậy thì làm phiền cậu rồi”
Sau đó Hàn Minh Thư liền khóa trái cửa văn phòng lại, sau đó trực tiếp đi vào phòng nghỉ trong văn phòng, bên trong có đặt bàn chế ở trước cửa sổ sát đất, sau đó ngồi vào chỗ bắt đầu vẽ bản thảo.
Cô nhằm mắt lại, bắt đầu nhớ lại linh cảm trước đó, đem mọi thứ đều ném hết ra khỏi đầu, chỉ cần trái tim nghĩ đến những tác phẩm thiết kế này.
Tiểu Nhan đợi ở bên ngoài mãi, vốn dĩ hai người đã hẹn trưa sẽ cùng đi xem phòng ở gần đây, nhưng bởi vì Hàn Minh Thư nói muốn đóng cửa vẽ bản thiết kế, cho nên cô ta cũng không dám tiếp tục đi quấy rầy, đến giờ ăn trưa cũng không dám đi vào.
Giữa chừng Nhậm Hoa có đến tìm Hàn Minh Thư một lần, kết quả bị Tiểu Nhan cản ở bên ngoài.
“Không gặp chúng tôi sao? Cô ta trốn ở bên trong làm cái gì?”
“Minh Thư đã có linh cảm, ở bên trong yên tâm vẽ bản thảo, cô ấy đã nói ai cũng không được phép làm phiền cô ấy, cho nên cô có chuyện gì, đợi cô ấy vẽ xong ra ngoài hãy tới”
Nhậm Hoa đối với Hàn Minh Thư đã không có ghét như lúc đầu nữa, bởi vì cô quả thật là một người phụ nữ có thực lực, Nhậm Hoa cô ta bái phục điểm này, nhưng vẻ ngoài vẫn có hơi nhăn nhó, hừ một tiếng.
“Đã là sếp của công ty rồi, vậy mà còn bày trò này, nếu như công ty thật sự xảy ra chuyện, cô ta còn trốn ở trong vẽ bản thảo sao?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan có hơi không thoải mái nhíu mày: “Cô muốn nói gì có thể nói với tôi, không cần thiết ở đây hãn học”
“Hừ, ai muốn nói với cô chứ? Tôi lát nữa lại tới tìm cô ta”
Nhậm Hoa nói xong thì rời khỏi.
Sau đó cô ta đợi đến 3-4 giờ chiều mới đến, kết quả cửa của văn phòng vẫn đóng chặt.
Nhậm Hoa: “Cô ta không phải từ sáng đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài chứ?”
Tiểu Nhan dựa vào cửa, sắc mặt có hơi phát phiền.
“Như lời cô nói”
Nhậm Hoa có hơi trợn mắt há hốc mồm: “Điên rồi sao? Cho dù là vẽ bản thảo, cũng phải tiết chế chứ? Cứ vẽ không ngày không đêm như này, chính là thái độ cô ta làm bà chủ?
Tiểu Nhan giống như là mất tinh thần, dựa ở đó ngay cả nói cũng không muốn với cô ta.
Nhậm Hoa suy nghĩ một lát, nhìn Tiểu Nhan hỏi: “Cô ta sẽ không phải ngay cả cơm trưa cũng không ăn chứ?”
Tiểu Nhan gật đầu.
“Sáng đã ăn một chút, sau đó vào trong đến bây giờ”
Nhậm Hoa rất cạn lời, khóe miệng giật giật, nhìn bộ dạng Tiểu Nhan bất lực lại không dám đi vào, không nhịn được hỏi: “Số lần như này của cô trước đây rất nhiều sao?”