Sau mấy chục phút lái xe, chiếc xe cuối cùng dừng ở trước một ngôi trường.
Nơi này là trường quý tộc của Mạc Thành.
Có thể coi đây là một trường mẫu giáo tư thục, không chỉ chất lượng giảng dạy cao, ngay cả môi trường và đồ ăn cũng được nghiên cứu, đa số gia đình giàu có của Mạc Thành đều sẽ xem con cháu đến đây học.
Lý do Hàn Minh Thư nhìn trúng nơi này là ngôi trường này cách công ty của cô rất gần, hơn nữa cô hôm đó đến xem qua, môi trường cũng không tồi, các cô giáo đều nói chuyện nhẹ nhàng.
Bởi vì đã chào hỏi từ trước, cho nên coi như là ngày thứ bảy cũng có người đón tiếp bọn họ.
Bé Đậu Nành tay trái nắm tay Hàn Minh Thư, tay phải nắm tay Tiểu Nhan, bộ dạng trái ôm phải ấp.
Hàn Đông đi bên cạnh Hàn Minh Thư.
Mấy cô giáo tiếp đãi nhìn thấy nhan sắc của cả gia đình, thật sự phải cảm thán.
Đây là người một nhà sao? Nhan sắc thật cao.
“Bé Đậu Nành, chào hỏi các cô giáo đi?”
“Chào cô giáo” Bé Đậu Nành. ở trước mặt Hàn Minh Thư chính là một đứa trẻ ngoan, cô nói gì cậu bé làm theo cái đó, cô giáo nhìn cậu bé lớn lên đáng yêu như thế, lại lễ phép như vậy, trong lòng vô cùng thích liền khuyu xuống nhìn cậu bé: “Xin chào, bạn nhỏ, con tên là gì?”
Bé Đậu Nành ngoan ngoãn đáp: “Thưa cô giáo xinh đẹp, con họ Hàn, tên Hàn Đức An”
Người của nhà họ Hàn?
Trong mắt của cô giáo vụt qua tia ngưỡng mộ, sau đó vẫy tay với cậu bé: “Cô giáo dẫn con đi làm quen môi trường ở đây đây nhé? Nơi này còn có bản nhỏ ở lại trường, con có muốn chơi cùng các bạn ấy không?”
Bé Đậu Nành không có trả lời, cậu bé thật sự không quá thích chơi cùng người lạ.
Hàn Minh Thư khựng lại, sau đó khẽ nói: “Bé Đậu Nành, đi đi”
Bé Đậu Nành ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Minh Thư, sau đó mới gật đầu cùng cô giáo rời khỏi.
Tiểu Nhan thấy Bé Đậu Nành rời khỏi, liền vội nói: “Tớ không yên tâm, tớ đi cùng”
Sau đó cô ta rảo bước đi tới trước, thấy dáng vẻ vội vàng của cô ta, Hàn Minh Thư không nhịn được mà muốn cười, cô ta đâu có không yên tâm cho Bé Đậu Nành, rõ ràng chính là không muốn ở cùng một chỗ với Hàn Đông.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền lên tiếng hỏi: “Anh, anh cảm thấy… Tiểu Nhan như thế nào?”
Hàn Đông không nghe hiểu ý của cô, tưởng cô chỉ là hỏi nhân phẩm của Tiểu Nhan, vì thế liền gật đầu: “Không tệ”
Không tệ?
Hàn Đông rất ít khi khen người khác, nghe thấy anh ta nói Tiểu Nhan không tệ, cô lập tức cảm thấy có khả năng rồi. Vì thế cô liền áp sát lại vài phần, khẽ hỏi: “Thật sự không tệ sao? Vậy… anh sẽ xem xét qua về cô gái như vậy không?”
Hàn Đông khựng lại, lúc này mới hiểu ý của cô, anh ta hơi nheo mắt nhìn Hàn Minh Thư ở bên cạnh mình.
Cô em gái này của anh ta chịu khổ nhiều, đặc biệt là khi ở nhà họ Thẩm, sau này lại bị người của nhà họ Thẩm ép gả đến nhà họ Dạ, tóm lại những chuyện cô phải chịu trước đây có thể nói là vô cùng dày vò, cho nên Hàn Đông rất tự trách, làm mọi cách để bù đắp cho cô.
Anh ta đối với chuyện tình cảm của mình trước nay không mấy quan tâm, thứ nhất là anh ta quả thật muốn đem tâm tư của mình đều đặt hết lên người Hàn Minh Thư và con của cô, thứ hai là anh ta thật sự đối với phương diện tình cảm rất nhạt, cũng không có cô gái nào khiến anh ta có cảm giác đặc biệt gì.
Cho nên, Hàn Đông cảm thấy mình độc thân cả đời cũng không tồi.
Nhưng rõ ràng cô em gái này của anh ta, động tâm tư khác.
“Sao hả? Đánh chủ ý xấu gì?” Hàn Đông nhìn bộ dạng mong chờ của cô, không nhịn được mà đưa tay gõ nhẹ đầu của cô.
*“Á” Hàn Minh Thư ăn đau đưa tay ôm đầu của mình, ở trước mặt người anh trai rút ruột rút gan với mình, Hàn Minh Thư cứ lộ ra bộ dạng của trẻ con: “Còn không phải là giúp anh đỡ nhọc lòng chuyện hôn nhân đại sự sao? Người bên ngoài đều nói, anh không kết hôn là vì phải chăm sóc cho cô em gái là em, nếu như anh ngày nào thật sự độc thân cả đời, em sẽ thấy rất tội lỗi”
“Chuyện này có gì sao?” Hàn Đông nhìn cô cưng chiều mỉm cười: “Hàn Đông anh chính là bảo vệ em gái thì sao hả? Cho dù người khác dám nói, em không nghe không phải là được rồi sao?”
“Em cho dù không nghe, anh cảm thấy lương tâm của em có thể chịu được loại tội lỗi này không, thật đấy… Cho dù là người khác cũng được, em hy vọng anh có thể có được hạnh phúc thuộc về chính mình”
Nhắc đến chuyện này, Hàn Đông nghĩ đến một chuyện, anh ta hơi nhíu mày: “Nói đến chuyện này, anh ngược lại nghĩ đến đối tượng trước đó nói muốn giới thiệu cho em, anh ta.. “
Nghe vậy, sắc mặt của Hàn Minh Thư thay đổi.
“Anh, chúng ta trước tiên đi xem trường đã, em dẫn anh xem thử môi trường ở đây”
Cô giáo đứng ở một bên cũng mỉm cười gật đầu: “Phải, hai vị tham quan một chút”
Hàn Đông nhìn bộ dạng tránh né của cô thì có hơi bất lực.
Từ sau chuyện của 5 năm về trước, cô luôn rất bài xích đàn ông, đừng nói giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô, ngay cả trước đây khi ở nước ngoài đàn ông theo đuổi cô, cô cũng không từng động lòng.
Nếu như cô thật sự độc thân cả đời, vậy người anh trai này nuôi cô cả đời cũng không phải là không thể.
Chỉ là… Bé Đậu Nành.
“Minh Thư”
Tiểu Nhan đột nhiên chạy về phía cô, trong tay còn cầm điện thoại, khi chạy đến cách trước mặt cô không xa, cô ta đột nhiên phanh chân, sau đó vẫy tay với Hàn Minh Thư, ra hiệu cô qua đó.
Hàn Minh Thư khựng lại, sau đó đi về phía Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan lén lén lút lút kéo Hàn Minh Thư sang một bên, sau đó đưa điện thoại cho cô.
“Điện thoại của cậu”
“Điện thoại của tớ?” Hàn Minh Thư sững ra, người tìm cô sao lại gọi điện cho Tiểu Nhan chứ? Hàn Minh Thư trong lòng vô cùng nghỉ hoặc nhận lấy chiếc điện thoại, khi nhìn thấy cái tên xuất hiện trên màn hình là Dạ Âu Thần, sắc mặt của cô hơi thay đổi.
“Sao…”
“Tớ cũng không rõ, số điện thoại là tớ lưu trước khi ký hợp tác, cậu mau nghe đi”
Phải, điện thoại của cô không ở bên người, điện thoại hôm qua chắc là bị Lang An cầm đi rồi, cho nên Dạ Âu Thần muốn tìm cô thì chỉ có thể thông qua Tiểu Nhan.
Hàn Minh Thư không khỏi liếc nhìn Hàn Đông cách đó không xa, sau đó thấp giọng nói: “Cậu trước tiên dẫn anh tớ đến chỗ Bé Đậu Nành, điện thoại cho tớ mượn một lúc.”
Tiểu Nhan gật đầu: “Vậy được, tớ đi nói với anh cậu”
Hàn Minh Thư lúc này mới đi sang một bên nghe điện thoại.
Đại khái có thể là vì chột dạ, cho nên cô đi rất xa, sau khi nghe máy, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng lười nhác của đàn ông.
“Sao lại nghe chậm như vậy?”
Quả nhiên là Dạ Âu Thần.
Hàn Minh Thư nhịn cơn tức, giọng nói lạnh lùng.
“Anh Dạ, có chuyện gì không?”
“Em bây giờ ở đâu? Tôi cho người qua đón em”
Hàn Minh Thư: “22?”
Cô sững ra, sau đó hỏi: “Có ý gì?”
“Quên rồi sao?”
Hàn Minh Thư nhíu mày.
“Hôm qua tôi ở trong văn phòng đã nói với em, quên rồi sao?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư cẩn thận nghĩ lại, hôm qua cô nói hôm nay tìm nhân viên đo cho anh, kết quả anh yêu cầu cô tự làm, sau đó nói rảnh thì liên lạc với cô…
“Tôi biết rồi, nhưng mà anh Dạ, bây giờ là 9 giờ sáng, anh chắc chắn anh không có gọi nhầm chứ?”
“Sao hả?’ Dạ Âu Thần ở đầu dây bên kia giống như đang uống nước, chỉ nghe thấy một tiếng ừng ực, sau đó giọng nói trâm thấp cũng theo đó trở nên hơi khàn khàn: “Em còn chưa dậy?”
Hàn Minh Thư đè nén lửa giận trong lòng, dứt khoát nói: “Hôm nay là cuối tuần, nếu như tiện thì.