Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 417: Đây là em nợ tôi



“Kêu cô ta nhặt điện thoại lên trả lại cho tôi là được, sau đó để bọn họ đi” Hàn Minh Thư từ đằng sau Dạ Âu Thần vòng ra, khế nói.

Ánh mắt của Hàn Minh Thư dừng trên mặt của Đậu Đậu, mắt của cô gái nhỏ đỏ hoe, nhìn trông giống như là chịu ủy khuất rất lớn. Rõ ràng vừa rồi người mắng người là cô ta, người hung hăng càn quấy cũng là cô ta, nhưng bây giờ sao lại trưng ra vẻ cô ta mới là người bị bắt nạt đó thế?

Có điều cũng thôi.

Hàn Minh Thư nhìn cô ta nói: “Đụng vào xe của hai người là tôi không đụng, tôi luôn xin lỗi, cũng đã nói tới vấn đề bồi thường. Cô này luôn ép người cản tôi không buông, không bằng lòng thỏa thuận giải quyết, khi tôi gọi điện báo cảnh sát cô xông tới đánh rơi điện thoại của tôi, chuyện này là cô không đúng, có điều cũng đến nước này rồi, tôi cũng không yêu cầu nhiều như vậy, cô nhặt điện thoại trả lại cho tôi là được”

Cô ta có thể không xin lỗi, nhưng bắt buộc phải nhặt điện thoại lên thay cô.

Điểm này, Hàn Minh Thư sẽ không thỏa hiệp.

Vốn dĩ cho bậc thang có thể đi xuống rồi, nhưng Đậu Đậu lại vẫn gương mắt mắng: “Tôi dựa vào đâu mà phải nhặt điện thoại thay cô, cô đã đụng vào xe của tôi, tôi cắn cô không buông thì như nào? Tôi hất rơi điện thoại của cô thì lại như nào, chuyện cô làm sai lẽ nào không nên gánh chịu sao?”

Xung quanh yên tĩnh một lúc.

Dạ Âu Thần nhíu mày, không vui đi tới trước.

Hàn Minh Thư lại đưa tay kéo anh lại: “Tự tôi giải quyết”

“Em sao?” Dạ Âu Thần nheo mắt, đột nhiên nguy hiểm mở miệng: “Em tốt nhất đừng tiếp tục nuốt cục tức này nữa, nếu không… tôi sợ rằng sẽ thật sự không nhịn được mà ra tay với Tân Thị”

Hàn Minh Thư kỳ lạ liếc nhìn anh, người đàn ông này sao thế? Rõ ràng là muốn sỉ nhục cô không phải sao? Tại sao bây giờ lại cứ giúp cô?

Tuy nghĩ không thông, có điều Hàn Minh Thư lại không có tiếp tục tốn tâm tư suy nghĩ nữa, mà đi đến trước mặt Tân Diên và Đậu Đậu.

“Nếu cô đã không muốn nhặt điện thoại lên, cũng không muốn xin lỗi, vậy chỗ hỏng của chiếc xe tôi cũng sẽ không tiếp tục chịu trách nhiệm nữa”

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của cô, điện thoại cô tự mình nhặt, nhưng chỉ phí bảo dưỡng đuôi xe của chỗ đâm hỏng, cô một đồng cũng sẽ không trả nữa.

“Cô”

Sắc mặt của Đậu Đậu thay đổi, đi tới dùng sức đẩy cô một cái: “Cô dựa vào đâu mà không chịu trách nhiệm?”

Sức lực của cô ta rất lớn, đẩy Hàn Minh Thư ngã dúi về phía trước.

Khi mọi người tưởng rằng cô sẽ ngã ra, một bóng người lại đỡ lấy người của Hàn Minh Thư.

Cánh tay của anh thu lại, trực tiếp kéo cô vào trong lòng của mình, nhìn Tân Diên mà cười lạnh: “Tân Diên, hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ, sau về trở về rửa sạch cổ đợi tôi”

Nói xong, anh không có tiếp tục cho người khác cơ hội mở miệng nói chuyện nữa, trực tiếp bế Hàn Minh Thư lên.

Hàn Minh Thư: “… Thả tôi xuống!”

“Lang An!” Dạ Âu Thần lạnh giọng gọi một tiếng, Lang An nấp trong đám đông làm khán giả lập tức giật mình phản ứng lại.

Trời ạt Anh ta cảm thấy mình ẩn nấp rất tốt rồi, thế nào còn bị phát hiện?

“Còn không mau chóng cút ra xử lý hiện trường”

Giọng nói của Dạ Âu Thần dường như có ma lực, thế như chẻ tre truyền tới, Lang An ý thức được cậu Dạ đã tức giận rồi, không dám tiếp tục ẩn nấp trong đám đông, nhanh chóng đi ra.

“Cậu Dạ!”

Thật ra anh ta vừa tới không lâu, cộng thêm góc anh ta đứng luôn không nhìn thấy mặt của Hàn Minh Thư.

Anh ta chỉ là muốn biết, là người phụ nữ nào khiến Dạ Âu Thần gần đây trở nên mất hồn như vậy.

Bây giờ sau khi đi đến trước mặt Dạ Âu Thần, Lang An cuối cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ của người trong lòng Dạ Âu Thần, anh ta không dám tin mà trợn to mắt.

“Ngây ra làm cái gì? Chỗ này giao cho cậu xử lý”

Giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần cuối cùng cũng khiến Lang An khôi phục trở lại chút thần trí, anh ta lúc này mới gật đầu: “Vâng, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này thưa cậu DạiI”

Bên này, Dạ Âu Thần trực tiếp dẫn người đi rồi, căn bản không có quan tâm Hàn Minh Thư có đồng ý hay không.

Hàn Minh Thư bị anh nhét vào trong một chiếc xe, khi anh cúi người thắt dây an toàn cho cô, cô mới phản ứng lại.

Cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, Dạ Âu Thần lại liếc nhìn cô: “Nếu như em muốn nói em muốn quay lại, vậy là không thể nào: Nói xong, anh cạch một tiếng đóng cửa lại, sau đó vòng qua một bên chui ghế lái.

Hàn Minh Thư: “…”

5 năm trôi qua, người này vẫn bá đạo như vậy sao?

Chỉ có điều… ánh mắt của Hàn Minh Thư lóe lên, dừng trên chân của anh.

Trước đây khi ngồi trên xe lăn, khí thế của anh cũng không hề thua kém người khác. Bây giờ anh đứng lên được rồi, càng là khí thế bức người.

Hàn Minh Thư mím môi, nhìn sang chỗ khác.

Bỏ đi.

“Xem như tôi nợ anh một cái nhân tình”

Sau khi anh ngồi vào ghế lái, Hàn Minh Thư nói.

Động tác của Dạ Âu Thần khựng lại, sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, đáy mắt ấn chữa thâm ý vô hạn.

Nợ anh một cái nhân tình?

Ha, đó ngược lại cũng không tồi.

“Sau này có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, anh Dạ có thể cứ việc mở lời, chỉ cần tôi có thể làm được”

“Cái gì cũng có thể?” Ánh mắt của Dạ Âu Thần trở nên nóng bỏng, dừng trên mặt của cô mà đánh giá.

Hàn Minh Thư lập tức cảm thấy mặt nóng lên, cắn răng nói: “Chỉ giới hạn trong chuyện công việc, chuyện riêng tư tôi sợ rằng không giúp được gì”

“Tóm lại” Dạ Âu Thần đột nhiên áp sát cô, hô hấp rất gần: “Đây là em nợ tôi, tôi sẽ đòi lại”. truyện kiếm hiệp hay

Hàn Minh Thư: “Anh Dạ có gì cần tôi giúp sao?”

“Nghĩ ra sẽ nói cho em sau.”

Anh thu người lại, sau đó chuyển hướng rời khỏi nơi này.

Hàn Minh Thư nhíu mày, muốn nói chuyện liên quan đến điện thoại và xe của mình, nhưng vừa nghĩ đến năng lực làm việc của Lang An lại không có hỏi nữa.

Cô đối với Lang An cũng tính là hiểu, người này có thể ở bên cạnh Dạ Âu Thần lâu như vậy, năng lực làm việc có thể nói là cấp một.

Tin chắc rất nhanh điện thoại và xe đều sẽ trả về trên tay của cô.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền yên tâm rồi, dựa vào ghế xe nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua ngoài cửa xe.

Chuyện xảy ra gần đây thật sự như một giấc mơ.

Cho dù là bản thân cô cũng không ngờ cô sau khi về nước lại nhanh như vậy đụng phải Dạ Âu Thần, sau đó… còn có quan hệ hợp tác sâu như vậy với anh, sau này sợ rằng là phải gặp mặt thường xuyên rồi.

Bây giờ… cô lại ngồi trên xe của anh.

Rõ ràng… cô là định cách xa anh một chút, cho dù là nhìn thấy anh cũng muốn xem thành người xa lạ.

Nhưng hiện nay sự phát triển của sự việc, căn bản không nằm trong tầm khống chế của cô thì phải làm sao?

“Đến công ty của em sao?” Dạ Âu Thần đột nhiên hỏi.

Hàn Minh Thư hoàn hồn, gật đầu: “Ừm, trong công ty của tôi còn có việc cần xử lý, cảm ơn”

Trong xe yên tĩnh trở lại, chạy thẳng về hướng công ty của cô.

Mãi đến 15 phút sau, xe của Dạ Âu Thần lái đến trước mặt công ty của cô.

“Tôi còn có việc” Ánh mắt của Dạ Âu Thần mang theo tà khí nhìn cô: “Tự em đi lên”

Nghe vậy, tay tháo dây an toàn của Hàn Minh Thư bỗng khựng lại, người này nói chuyện là có ý gì? Lế nào anh không có.

việc thì muốn đi lên cùng cô sao?

Với lại, cô vốn dĩ không định để anh cùng đi lên.

“Hừ, em đây là mắng tôi ở trong lòng sao?” Dạ Âu Thần lại nói một câu.

Hàn Minh Thư nhanh chóng tháo dây an toàn ra, mở cửa xuống xe: “Cảm ơn anh Dạ đã đưa tôi về, tôi không giữ lại nữa, đi đường cẩn thận”

Nói xong Hàn Minh Thư lộ ra một nụ cười công nghiệp sau đó xoay người đi.

Dạ Âu Thần nhìn bóng lưng của cô dần dần nheo mắt lại, sau đó anh cười trầm thấp một tiếng.

“Người phụ nữ nhẫn tâm”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv